Polaroid
Xin chào tiểu thư

Xin chào tiểu thư

Tác giả: SamBeins

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323844

Bình chọn: 7.00/10/384 lượt.

Thư có nghe các chị đồng nghiệp bàn tán rôm rả._ Tôi…Kim Chi chưa kịp để cho Thư từ chối thì đã chìa ra một tờ giấy mời._ Hy vọng cô sẽ đến dù sao cũng là thư kí của chồng sắp cưới mà.Kim Chi nở nụ cười nửa miệng, đẩy cửa bước vào phòng Minh Vũ. Dạo gần đây tần suất cô xuất hiện bên cạnh anh ngày càng dày đặc. Thư còn thấy rằng anh đối xử với cái cô Kim Chi này rất là yêu chiều nữa, Thư thấy chua xót quá. Tin nhắn của Thế Phong, anh hẹn tối nay đi ăn tối. Đến rồi, nhân đây cô cũng muốn chấm dứt mối quan hệ này đi thôi. Thư không muốn lừa dối tình cảm của bản thân và Phong nữa. Cho dù là đau nhưng Thư biết thật sự ai mới là người cô yêu.Nhà hàng Phong hẹn cô rất yên bình. Suốt bữa ăn Phong rất ân cần nên Thư không mở miệng được. Những lúc Thư định nói ra thì Phong cứ cố tình lảng tránh nó. Ăn xong Phong rủ Thư đi dạo, anh nắm chặt tay Thư như cứ sợ cô sẽ bỏ trốn vậy._ Thư à, biết là em quan trọng với anh như thế nào không?Thư yên lặng._ Từ lần đầu tiên gặp em ngồi khóc ở vệ đường anh đã cảm thấy có cảm giác rất lạ đối với em rồi. Một cái gì đó thân thuộc và yêu thương lắm.Thư ngước nhìn Phong._ Vì vậy, chúng ta không thể cứ như thế này, nắm tay đi hết quãng đường còn lại được sao em?Nước mắt của Thư bắt đầu rơi. Đối với Phong cô luôn cảm thấy chỉ là sự biết ơn, một tình cảm gì đó rất lớn lao nhưng tuyệt nhiên không phải là tình yêu. Cô chỉ biết mỗi khi ở bên cạnh anh Thư luôn cảm nhận được sự mát lành và thoải mái, như là… nhà vậy. Là gia đình, nhưng Thư lại không thể ép nó trở thành tình yêu được, dù đã rất cố gắng. Phong với Thư… chỉ là một người anh trai mà thôi._ Em.. xin lỗi._ Em xin lỗi gì chứ…_ Em không thể tiếp tục lừa dối anh nữa._ Đừng nói nữa…_ Em … vẫn còn thích Minh Vũ rất nhiều._ Anh không muốn nghe.- Thế Phong buông tay Thư ra, bịt chặt hai tai mình lại._ Phong à, đó là tình yêu.. em xin lỗi._ Đừng nói nữa anh xin em đấy!!!Thế Phong hét lớn rồi chạy đi. Anh chạy ngang qua dải phân cách một cách nhanh chóng. Thư vẫn còn chưa định thần lại mọi việc thì “ Rầm!”, một tiếng động đinh tai phát ra từ phía lòng đường bên kia. Thư quay người lại, khung cảnh trước mặt,… máu, máu lênh láng, Thế Phong nằm đó, dòng máu đỏ tươi của anh trên làn da trắng nõn càng thêm phần nổi bật. Thư thất thần chay tới, tâm trạng rối bời, tay chân lúng túng nhấc Phong dậy:_ Thế Phong! Anh mở mắt ra nhìn em.. làm ơn đi mà.- Thư nấc lên từng tiếng nghẹn ngào, nước mắt rơi ướt nhoà khuôn mặt xinh xắn._ Thư…Thế Phong khẽ chuyễn động môi nói ra đúng một từ rồi anh buông tay…Tiếng xe cấp cứu kêu inh ỏi nặng nề cả một quãng đường. Phương nghe tin liền chạy tức tốc đến bệnh viện. Cô nàng đang ở một buổi chụp hình nào đó, chạy tới chưa kịp thay quần áo nên nhìn rất kì cục, cộng thêm việc nước mắt làm cho phần mắt nhoè đen đi trong rõ bi ai._ Phong sao rồi? cậu ấy đang ở đâu?Phương lay mạnh người Thư đang đứng dựa tường gần phòng cấp cứu, tay cô dính đầy máu run lên bần bật, mặt mày tái xanh. Thấy Phương, Thư nấc lên rồi chỉ biết khóc._ Phương à, mình không cố ý, mình chỉ vừa nói… vừa nói vậy mà.. anh ấy..Khuôn mặt Thư lộ rõ vẻ sợ hãi trông vô cùng bi thảm. Phương như ngờ ngợ những chuyện vừa xảy ra, vô thức tức giận:_ Ngay từ đầu cậu không nên đồng ý mới đúng, nếu như biết chuyện này xảy ra tôi đã không ủng hộ hai người rồi. Nói cho cậu nghe, nếu Phong xảy ra chuyện gì tôi không tha thứ cho cậu đâu.Phương bỏ đi để mặc cho Thư câm nín trong dằn vặt. Thư khóc to thành tiếng, cô hối hận lắm, phải làm sao đây. “ Phong à, anh nhất định không được xảy ra chuyện gì đâu, em không thể để mất ai được nữa?”Ba tiếng sau, Phong được đưa đến phòng hồi sức, có vẻ đã qua được cơn nguy kịch nhưng vẫn còn phải theo dõi thêm một thời gian nữa. Phương về nhà anh lấy thêm đồ đạc. Sau khi lấy vật dụng và quần áo, Phương tức tốc chạy đi nhưng cánh cửa cuối hành lang đã thu hút ánh nhìn của Phương. Đây là nơi duy nhất trong nhà Phong mà Phương chưa vào bao giờ, đơn giản là cậu ấy không cho phép vào. Phương mở cửa phòng, các vật dụng trong phòng này hầu hết là ảnh và …chúng làm Phương bật khóc. “ Đồ ngốc”, sao cậu ấy lại có thể điên cuồng yêu một người không yêu mình như thế này chứ? Thật là đáng thương mà. Ngắm nhìn một lúc thì trên kệ treo một vật nhỏ ấn tượng đập vào mắt Phương, là dây chuyền đồng hồ, nó giống hệt như cái Thư đeo. “ Cậu ấy không phải tự đi làm một cái như thế chứ?”. Phương mở ra, ngạc nhiên là bên trong chỉ có hình của đứa bé trai mà thôi, là kiểu khác nhưng vẫn là khuôn mặt đó. Tay Phương run run. Phía dưới nhà có tiếng chuông điện thoại đổ, Phương chạy đi nghe máy, là mẹ của Phong. Vừa nghe tin là bố mẹ Phong lập tức chạy vào bệnh viện, mẹ Phong cứ ngất lên ngất xuống, bây giờ tỉnh lại còn chưa định thần, bà ấy bảo Phương lấy thêm đồ đạc._ Mà bác à… có chuyện cháu muốn hỏi… Phong không phải là con ruột của bác có đúng không ạ?Đầu dây bên kia chợt lặng im. CHƯƠNG 12.2: …Bệnh viện lạnh lẽo. Đâu đó tiếng còi xe cấp cứu não lòng vang lên. Trong một góc tối ở phía cầu thang thoát hiểm, một cái bóng nhỏ đang ngồi khóc. Minh Thư không nhận