
uay lại.…………………end hồi tưởng………………………….Cuối cùng cũng hoàn thành công việc, Thiên Lộc mời Thư đi ăn nhưng cô từ chối. Thư về nhà tranh thủ chuẩn bị hành lí đi công tác. Chuyến đi này chỉ mất hai ngày một đêm nên quần áo cũng không nhiều lắm. Cô với tay lấy chiếc cốc pha một ly ngũ cốc uống, là chiếc cốc đôi ngày xưa in hình chú gấu, ly còn lại vẫn đang nằm lẻ loi trên kệ. Nhớ ngày xưa khi Vũ mới rời đi, ngày nào uống nước Thư cũng rót dều hai ly, ăn cơm dọn đều hai chén. Nhận ra không còn anh ở bên Thư chỉ biết oà khóc trong vô vọng. Bây giờ đã đỡ hơn nhiều rồi, nhớ lại những chuyện cũ chỉ làm Thư thêm đau lòng, cô định níu kéo cái gì chứ, người ta cũng đâu có biết. Đôi mắt Thư chợt long lanh. Thư ngủ li bì trên máy bay, mấy ngày qua bị kiệt sức, nếu không tranh thủ nghỉ ngơi một chút thì lát nữa chắc không còn sức mà làm việc mất. Mặc dù chỉ là mơ màng thiếp đi nhưng khi tỉnh dậy đầu óc đã có phần tỉnh táo hơn, chỉ là lúc nãy mơ thấy một giấc mơ rất kì lạ. Trong mơ cô thấy Vũ nói gì đó với cô, còn cho cô tựa vào vai mình ngủ nữa, hình như tay còn vuốt tóc cô. “ Bệnh hoạn.”- Thư tự gõ vào đầu mình, đúng là hai người có ngồi cạnh nhau thật nhưng khi tỉnh dậy đầu cô ngoặc về phía cửa sổ mà. “ Hoang tưởng”. Minh Vũ đi theo sau. Hôm nay anh mặc nguyên một bộ đồ đen, lặng lẽ xoay xoay tay trái, còn tay phải đưa lên nắn bóp phần vai.Khách sạn Thư ở rất đẹp, cửa sổ còn nhìn ra cả một cánh đồng hoa. Không khí ở Đà Lạt rất dễ chịu, Thư ngồi xuống rót một ly trà tận hưởng khí trời trong lành. Buổi chiều mới gặp đối tác, từ đây đến lúc đó còn những ba tiếng, Thư tha hồ nghỉ ngơi. Nhưng ngồi thưởng trà chưa được bao lâu thì có tiếng điện thoại reo, là Minh Vũ: “ Cô đem hồ sơ chuẩn bị cho buổi chiều sang đây cho tôi.” Nói xong anh cúp máy cái rụp chưa kịp cho Thư nói lời nào, “ Cái con người chết tiệt này (>’<).” Chán chường Thư lò mò vác tập hồ sơ qua phòng Minh Vũ._ Của anh đây…- Thư chìa tập hồ sơ ra toan bước đi thì đã bị Vũ kéo lại._ Nè định đi đâu, qua đây phổ biến lại nội dung cho tôi kiểm tra xem, dù gì cũng là dự án quan trọng mà cô thì mới đi làm, tôi thấy hơi không yên tâm.“ Gì chứ, tôi đâu có vô dụng đến thế, anh cho tôi nghỉ chút đi.”- mặt mày nhăn nhó nhưng Thư vẫn cố gắng thuyết minh rành mạch. Nhưng, nói cũng nói rồi, đọc cũng đọc rồi, Vũ lại bảo có chút không ổn phải chỉnh sửa lại, bảo Thư ngồi đó đợi để còn đọc lại “ Lạy hồn tôi..”- trong lòng Thư khẽ rên rĩ.Trong thời gian Minh Vũ chỉnh sửa bản thảo vì quá mệt nên Thư thiếp đi lúc nào không hay ( trong tư thế ngủ ngồi). Kì lạ thật, dạo này những lúc mệt lại hay mơ thấy anh đến thế. Lần này là mơ thấy khung cảnh đau lòng bốn năm về trước, lúc Vũ bỏ rơi Thư. Hình ảnh nhạt nhoà nhưng những câu nói thì lại rất rõ ràng “… Hãy nhớ anh đã từng yêu em.” Câu nói ấy, lặp lại rất nhiều lần, “ Không, anh đừng đi mà, đừng đi, em vẫn còn chưa kịp nói gì cả, tình cảm của em, Minh Vũ, không…” Thư bật dậy, nhận thấy trước mắt khuôn mặt của Minh Vũ đang ngạc nhiên ( vô độ) nhìn mình. Cảm nhận được khuôn mặt mình đang ướt đẫm vì nước mắt, Thư vôi vàng chạy ra khỏi phòng Minh Vũ. Anh thẫn thờ nhìn theo, muốn chạy theo níu Thư lại, muốn lau đi những giọt nước mắt đó, muốn ôm cô vào lòng và nói không sao, nhưng anh không thể. “ Anh xin lỗi…”Buổi gặp mặt diễn ra thuận lợi, Thư mặt dù tinh thần đang có chút không ổn định nhưng vẫn cố gắng hết sức hoàn thành nhiệm vụ của mình. Sau buổi gặp mặt đối tác Thư còn phải chuẩn bị cho buổi kí hợp đồng ngày mai, lần này nếu thuận lợi dự án thành công, Thư có ra đi cũng thấy nhẹ lòng. Bên phía đối tác mời đi ăn tối, dù không muốn đi chút nào nhưng Thư vẫn cố bấm bụng, dù sao cũng là nhà hàng năm sao, nên “ Ngu gì..” (--!)Không gian thoáng mát, bày trí trang nhã, âm nhạc thì du dương, đúng là nhà hàng tốt có khác, đồ ăn thì khỏi bàn rồi. Hai bên im lặng ăn uống, thỉnh thoảng lại nói vài chuyện liên quan đến công việc, rồi đến quang cảnh Đà Lạt mộng mơ, cũng có vài lời khen cô thư kí xinh đẹp tài giỏi ( ngại =-=), nói một hồi cũng đổi sang chủ đề hôn ước của giám đốc._ Nghe nói giám đốc Ngô đã có vị hôn thê, không biết là tiểu thư danh giá nào mà tốt số thế? Anh có định tổ chức đám cưới trong năm nay không?Thư sững lại một chút, nhưng chỉ một chút, cô tiếp tục ăn. Minh Vũ khẽ nhìn về phía Thư, trả lời câu nói có chút không tự nhiên._ Cô ấy không hẳn là con nhà danh giá, chỉ là thanh mai trúc mã, hôn ước đã định sẵn từ lâu. Còn việc cưới hỏi… tôi chưa nghĩ đến, cũng có thể cưới trong năm, cũng có thể không cưới…_ Ồ, sao lại không cưới, nếu là thanh mai trúc mã chắc hẳn cô ấy cũng xinh đẹp và tài giỏi lắm nhỉ? Nhưng nói là hôn ước định sẵn từ lâu, vậy là từ trước đến giờ anh chưa yêu ai hay hẹn hò với ai khác ngoài hôn thê của mình sao?Lần này Thư ngừng ăn hẳn, Vũ cũng hơi bất ngờ. Bên phía kia nhận thấy câu hỏi riêng tư này làm không khí trở nên kì quặc nên giã lã cười xoà._ Ha ha, tôi chỉ nói đùa vậy thôi, người tài giỏi lại đẹp trai như giám đốc sao lại chưa từng trải chứ, đúng là có cơm thật nhưng anh cũng đã từng nếm phở rồi đúng khôn