
ư sợ gặp người nhà Phong. Không phải sợ bị trách cứ, chỉ sợ cảm giác có lỗi lại dằn vặt. Bất ngờ hôm nay chạm mặt Phương ở cầu thang, Thư lại nhớ những câu nói của Phương ngày hôm ấy._ Chào cậu..Phương chỉ nhìn Thư im lặng._ À, mình chỉ muốn tới xem cậu ấy thế nào rồi thôi, chỉ đến một tí là về liền, mà.. hôm nay Phong đã tỉnh chưa?Thấy Thư ấp úng Phương khẽ cười khẩy một cái._ Sao? Thấy có lỗi à.._ Phương à…Phương tiến lại gần Thư._ Cậu xem lại mình cái đã, nếu thấy có lỗi với Phong sau những việc vừa rồi thì… cậu nên đối tốt với bản thân của mình chút đi.Thư thôi cúi gằm mặt nữa, mở to mắt nhìn Phương._ Phương à…_ Cậu nhìn xem,.. nhìn tóc này.. mấy ngày chưa gội, môi thì nứt nẻ, không uống đủ nước hả? còn nữa sao mặt mày xanh lét zậy, cá là không ăn đúng bữa phải không? cả ngày làm việc mệt mỏi không chịu về nhà nghỉ ngơi tí đi lại chạy đến đây. Bộ dạng cậu lúc này, Thế Phong mà tỉnh dậy thấy được chắc xỉu tiếp quá.Thư xúc động (lại khóc T.T)_ Mình xin lỗi.._ Xin lỗi cái con khỉ, … thực ra hôm đó mình cũng có lỗi, biết rõ tâm trạng cậu không tốt còn ăn nói kích động cậu, đáng lẽ mình nên ở bên an ủi cậu mới đúng.. thôi đừng khóc nữa, làm mình muốn khóc theo luôn rồi nè.. hức.. hức..Rồi cứ như thế, hai cô gái ôm nhau khóc ở cầu thang một lúc mới buông nhau ra. Cảnh này tất nhiên là cảm động nhưng gây kinh sợ cho không ít người qua lại đâu nha. ( Lạy hai chị đi chỗ khác khóc, cầu thang bệnh viện đông lắm mà còn thể hiện tâm trạng nồng nhiệt zậy ==)._ Mà Thư này, mình có chuyện muốn nói…Phương nhìn Thư, ánh mắt rưng rưng._ Cậu phải thật bình tĩnh mới được đó.Phương nhìn sợi dây chuyền trên cổ Thư, rồi nhìn khuôn mặt ngơ ngác của Thư, chậm rãi nói:_ Thực ra Phong là……………………………………………………………..Hôm nay công ty xem có vẻ xôm tụ lắm. Tối nay tổ chức party sinh nhật Kim Chi mà, Không phải hầu hết nhân viên đều đi nhưng số lượng người được mời cũng không nhỏ. Thư mệt mỏi uể oải trên bàn làm việc nhìn đồng hồ. “ Không đi không được sao?”_ Không!- tiếng nói như hét làm Thư giật cả mình, là Kim Chi._ Là sinh nhật của em sao anh lại không tới, anh là người đứng ra tổ chức mà.Cô nàng õng ẹo níu tay người con trai bên cạnh, còn anh, một chút biểu lộ trên mặt cũng không có, thật khiến người ta tò mò thật ra anh đang nghĩ gì._ Là vì công việc, anh xin lỗi._ Công việc công việc, lúc nào cũng là lý do này, nếu anh không tới… em…em sẽ mách chủ tịch cho xem.Kim Chi vùng vằng bỏ đi. Minh Vũ lắc đầu tiến về phòng làm việc. Đi ngang qua chỗ Thư anh khựng lại một chút, đôi mắt anh loé lên suy nghĩ hỗn loạn gì đó. Thấy thái độ khác thường của Minh Vũ, Thư lên tiếng:_ Giám đốc cần gì?Minh Vũ quay qua, nhìn Thư, rồi nhìn xuống dưới phía tấm thiệp mời trên bàn. Vũ im lặng bước tiếp vào phòng. Thư nhìn theo, vẻ mặt thoáng chút buồn bã. CHƯƠNG 12.3: MY OLD STORY.Thư mở tủ đồ, nhìn qua nhìn lại, rồi lại nhìn tới nhìn lui.....“ Rắc rối quá không đi nữa.”- Thư bực mình đóng sập cửa lại. Nhưng một hồi sau lại mở ra. “ Nếu mình không đến thì không được, Kim Chi đích thân mời, hơn nữa tại sao mình lại không muốn đến, mình với Minh Vũ không có quan hệ gì, mình cần gì phải dè chừng, với lại hôm nay anh ta nói anh ta không đi mà.. aish..”- Thư lắc đầu, lý do gì thì cũng liên quan đến Minh Vũ, đã bảo sống khác rồi, cho dù Minh Vũ có đi hay không cũng không liên quan đến cô. Nhìn vào tủ đồ, có một bộ váy xếp ngăn nắp trong nép tủ làm Thư chú ý. Thư lôi nó ra, đó là một chiếc váy xoè nhẹ màu tím violet nhạt. Cái này là món quà sinh nhật cuối cùng mẹ tặng mà Thư chưa mặt lần nào. “ Đi thôi.” Thư đứng dậy, thay bộ áo váy.………………………………………………Chưa bước vào mà đã thấy không khí nhộn nhịp lan toả rồi. Buổi tiệc tổ chức ở một nhà hàng có tiếng, nghe nói là bao hết chỗ này luôn. “ Nhà giàu có khác..”- Thư khẽ ca thán.Đang định bước vào thì Thư bắt gặp Thiên Lộc._ Ô, cậu cũng đến đây à!- cả hai cùng lên tiếng rồi phá ra cười.Hôm nay Thiên Lộc rất bảnh nha, lại gợi nhớ cho Thư hình ảnh hotboy năm nào của cậu ở trường. Đang sợ cô độc một mình ở bữa tiệc ai ngờ lại gặp Lộc ở đây đúng là chuyện đáng mừng.Đón lấy một ly rượu từ tay người phục vụ, Thư khẽ mỉm cười, đây là lần đầu thử cảm giác tiệc tùng này, xem ra cũng không quá tồi tệ._ Cậu có uống được không đó, rượu mạnh đó nha.- Thiên Lộc lên tiếng cùng với vẻ mặt ngờ hoặc._ Hê hê, uống được mà cậu yên tâm.Lộc khá bất ngờ về Thư, xem ra cô nàng có vẻ ổn hơn so với mấy ngày trước rồi, nhất là hơn nhiều so với cái hôm ở bệnh viện. Thư thật là lạc quan, sau bao nhiêu chuyện buồn vẫn có thể cười được như hôm nay, thật thú vị. Mà hôm nay Thư thật sự rất xinh đó. Không như Phương xinh đẹp một cách lộng lẫy và kiêu sa, Thư chỉ mang chút vẻ dễ thương giản dị, nhưng cô cũng là dạng người trang điểm nhẹ một cái là có thể so với minh tinh màn bạc à nha. Có lẽ là lần đầu thấy Thư như vậy nên Lộc mới buột miệng:_ Hôm nay.. Thư nhìn xinh lắm._ Hở…Thư có chút ngớ người, mấy năm trước có mơ Thư cũng chưa từng nghĩ có một lần Lộc sẽ nói với cô những lời này._ Ờ, ha ha, cảm ơn… ha ha.Tất nhiên là ngượng ngùng rồi, Lộc cũng vậy, khô