
Vương phi 13 tuổi – Phần 3
Tác giả: Nhất Thế Phong Lưu
Thể loại: Truyện dài tập
Lượt xem: 328793
Bình chọn: 7.5.00/10/879 lượt.
oàn toàn không có chút độ ấm mà người bình thường nên có.
“Theo như ở Á Không thành, lúc mấy thuộc hạ lấy được tôn tử Liên Phi.
Giống như quá gấp gáp nên lúc ra tay đã để cho người khác bắt gặp.
Không xử lý tốt, lại thêm đó là cháu đích tôn của Liên gia.
Cho nên, chuyện này mới ầm ĩ lên.”
“Đồ vô dụng, ngươi sao lại dạy dỗ ra thuộc hạ như vậy, ngươi làm việc thế nào vậy?”
Người sau màn che nghe vậy, tức giận đứng dậy, thét lên.
Sát khí mạnh mẽ đó, bao phủ khắp người đang quỳ dưới đại điện.
Người đó trong nháy mắt cả trán đổ đầy mồ hôi, càng cúi thấp đầu, lại nói nhanh: “Không phải, thuộc hạ chưa từng để cho bọn họ ra tay ngay tại chỗ.
Thánh Tế sư người cũng biết đó, thuộc hạ đều luôn chờ đến cấm địa mới ra tay.
Thuộc hạ nghĩ đây có thể là có người vu oan giá họa.”
“Vu oan giá họa?” Người phía sau màn che dừng lại một chút, trong đại điện lại rơi vào yên tĩnh.
“Người nào lại biết bí mật của cấm địa?
“Hắn” sẽ không nói, nói ra rồi chính “hắn” cũng không thoát khỏi liên lụy.
Vậy trừ “hắn” ra còn có ai biết…”
Gần như là nói lẩm bẩm trong miệng.
Người phía sau rèm che đột nhiên ngừng lại, lạnh lùng nói: “Âu Dương Vu Phi, chính là tên phản đồ Âu Dương Vu Phi.”
Đi từ hướng đó lên đảo, chỉ có hắn biết.
Hay cho tên tiểu tử này, hay lắm.”
Hơi thở âm lãnh xen lẫn sự tức giận, thật giống như hai cực băng và lửa.
“Thánh Tế sư, vậy làm sao bây giờ?
Tất cả người Minh Đảo đều vượt qua rồi, người của Thánh điện chúng ta có đông đến mấy cũng không cản nổi bọn họ.
Hiện tại, bọn họ có lẽ đã đến được chỗ của cái hố sâu rồi.
Nếu để bọn họ biết được, vậy hậu quả…”
Người quỳ gối trên đại điện nghe thấy Thánh Tế sư sau rèm che đoán là có người vu oan giá họa, nhân lúc sát khí của Thánh Tế sư giảm đi vài phần.
Nhẹ nhàng lau mồ hôi một cái nhanh chóng nói.
Bởi vì lần này thời cơ quá đúng lúc, đụng phải ai không đụng lại đụng trúng Liên gia một trong những gia tộc lớn trên Minh Đảo.
Lần này, ngay cả tộc trưởng cũng tự thân xuất mã.
Thế lực của họ người bình thường tuyệt đối không thể so sánh được.
Liên gia, một trong mấy đại gia tộc lớn trên đảo, không ngại trở mặt với Thánh điện, xông vào cấm địa Minh Đảo.
Tin tức như vậy truyền đi, cũng đã khiến cho những cư dân khác trên đảo tin hết năm phần.
Như vậy chẳng khác gì là liều mạng lưỡng bại câu thương xông vào, tuyệt đối không phải là đột nhiên tâm huyết dâng trào tạo phản, nếu không có đầy đủ chứng cứ, làm bậy như vậy chẳng khác nào đem cửu tộc dâng cho bọn họ.
Quyết tuyệt như vậy, khiến cho dân chúng trên đảo khi nghe được tin đồn, vốn không dám tin tưởng.
Sau khi đồng loạt kinh ngạc, thì thà tin là có, nếu không tin thì cũng tập trung tới đây.
Hơn nữa, sau khi một đoàn người ngựa Liên gia làm đầu tàu đi trước.
Thì gia tộc Âu Dương lớn nhất trên đảo cũng tham gia đi vào.
Cùng liên kết với Liên gia, xông vào cấm địa.
Mặc dù sau khi tên phản đồ Âu Dương Vu Phi của Âu Dương thế gia xuất hiện.
Danh dự của họ đã xuống dốc không phanh.
Nhưng lạc đà gầy vẫn tốt hơn ngựa béo, uy nghiêm của họ tuyệt đối vẫn còn trong lòng người dân Minh Đảo.
Lúc này nhìn thấy không chỉ có Liên gia đi vào, mà cả Âu Dương thế gia cũng đã muốn tiến vào rồi.
Hai đại gia tộc đã đi xác định, thì tin tức này có độ chính xác ít nhất tới chín mươi phần trăm.
Xác định như vậy rồi, tin tức truyền đi không thể nào chặn lại.
Tất cả dân chúng Minh Đảo, lúc biết được con của bọn họ có khi không phải tử thai, thì hàng loạt câu hỏi khác lập tức xuất hiện .
Lần tụ tập này dấy nên làn sóng lớn mạnh mẽ điên cuồng.
Thánh điện dù được xem như là nơi tượng trưng cho quyền lực của thần thánh tối cao trên Minh Đảo.
Là lãnh tụ tinh thần, tín ngưỡng của bọn họ trên Minh Đảo.
Lúc này tường cũng bị người dân đẩy sụp.
Vô số người bước qua thi thể của hộ vệ Thánh điện, đi đến cái hố chứa ngàn người trong cấm địa.
Bọn họ đã không thể ngăn lại được nữa rồi.
Nghe được bẩm báo của thuộc hạ, người ngồi sau rèm che trong nháy mắt trở nên lạnh lẽo.
“Hủy hết bọn chúng, đốt cho ta.”
Âm thanh lạnh như băng khiến người ta không rét mà run vang lên.
Lời nói phát ra khiến cho người quỳ bên dưới khẽ run lên.
Thiêu cháy, đây là sự không tôn trọng lớn nhất đối với người đã chết, bọn họ tin rằng, nếu như bị đốt cháy thì linh hồn của người chết cũng không được yên ổn.
Cho nên mới dùng hố sâu để chôn.
Mà hiện tại, mệnh lệnh này…
Nhưng, bọn họ không thể nào gánh nổi hậu quả nếu để người dân Minh Đảo phát hiện ra.
Như vậy, tòa thành của bọn họ hoàn toàn sẽ bị lật đổ.
Như vậy, nếu không ngăn cản được dân chúng điên cuồng xông vào.
Cũng chỉ có thể hủy diệt hết mọi chứng cớ.
Không có chứng cớ thì cho dù nhiều người nữa nghi ngờ cũng đều vô dụng.
“Vâng.” Giọng nói mặc dù có chút chua xót, nhưng nam tử quỳ bên dưới trầm ngâm trong giây lát, liền trả lời.
“Không được xảy ra bất cứ vấn đề gì cho ta, nếu không, ngươi liền mang đầu đến đây gặp ta.”
Trong thanh âm lạnh như băng, nam tử quỳ bên dưới đại điện, nhanh chóng lui ra.
Trong đại điện âm trầm, không có tiếng động, càng thêm yên tĩnh.
“Âu Dương Vu