Polaroid
Vương phi 13 tuổi – Phần 2

Vương phi 13 tuổi – Phần 2

Tác giả: Nhất Thế Phong Lưu

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 3218181

Bình chọn: 8.00/10/1818 lượt.

ênh đón địch, tất cả đều là kỵ binh.

Khi nào thì Hiên Viên Triệt đã ra lệnh tụ binh vậy, nhìn qua thì đây chính là hai cánh quân tiên phong lúc trước.

Phía trước bọn họ, chính là số binh mã còn lại của Nam Tống, mất đi mười vạn tinh binh dẫn đầu, chỉ còn lại đám trung quân ngơ ngơ ngác ngác.

Khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười lãnh khốc, Hiên Viên Triệt vươn tay lấy cung tên đang để trên hắc kỵ, giương cung bắn tiễn, một mũi tên hướng tới trời chiều đỏ rực phóng vút ra ngoài.

Một tiếng ”vút” bén nhọn cắt qua hư không, pháo hoa nở rộ trên đầu của mấy chục vạn binh mã đang bày trận sẵn sàng đón địch.

“Ầm ầm ầm…” Trống trận nháy mắt vang dội, đại tướng Chu Thành đứng ở phía trước, vung lên trường kiếm trong tay, chớp mắt tiếng vó ngựa rầm rầm bốn phóa, gót sắt màu đen đột nhiên mạnh mẽ chạy ra.

Hai cánh quân tiên phong của Thiên Thần hướng tới trung quân Nam Tống lao nhanh mà đi.

Lúc này, nghĩ rằng toàn bộ quân lính Thiên Thần đã tan tác, trung quân Nam Tống đã xuất binh gần hết, số lượng binh mã còn lại cũng chỉ có mấy vạn, có thể xem như là trống không, hai bên mặc dù có mấy chục vạn binh mã lại đang án binh bất động một chỗ.

Mà số lương thảo dự bị của mấy chục vạn binh mã Nam Tống, toàn bộ đều ở phía sau doanh trướng của trung quân, hiện tại, bị quân tiên phong của Thiên Thần tấn công, hậu quả….

Lưu Nguyệt rốt cuộc cũng hiểu câu nói kia của Hiên Viên Triệt, hiện tại chỉ mới bắt đầu, là có nghĩa gì. Dược vương hủy đi lương thảo của Thiên Thần, bây giờ sẽ ”tìm lại” từ Nam Tống.

Mặt trời rực rỡ ngụ ở chân trời phía Tây, ánh nắng màu đỏ tỏa ra, nhuộm mây trắng cũng thành màu đỏ, thập phần xinh đẹp.

Chiến trường biến hóa khôn lường, kẻ đánh trước thì giành được lợi thế*, nhưng người đi sau mới là kẻ chế trụ. (* đánh đòn phủ đầu, tiên phát chế nhân…)

Chương 659: Tam Vương xuất hiện

Edit: Tuyết Băng Diệp

*********************************************

“Đa mưu túc trí”. Nhẹ vung chiết phiến, Âu Dương Vu Phi sốt ruột đi tới chỗ hai cánh quân tiên phong của Thiên Thần, vẻ mặt khổ đại cừu thâm xuất ra một câu: “Rốt cục hôm nay cũng có thể ăn cơm rồi.”

Hiên Viên Triệt nghe thấy mặt không khỏi đen lại; nghe như thể hắn cắt xén đồ ăn thức uống hàng ngày của Âu Dương Vu Phi vậy, tuy rằng hai ngày nay cũng là ăn ít hơn bình thường.

Nhíu mày vặn eo một cái, Lưu Nguyệt cũng nối gót buông một câu: “Trở về, chuẩn bị ăn cơm.”

Húp cháo loãng suốt năm ngày, hôm nay đã có thể ăn cơm, Lưu Nguyệt tuy rằng tự nhủ bản thân không khủng hoảng, nhưng ít ra cũng không khủng hoảng đến độ này.

Nàng cũng không nghĩ mình cần phải giảm béo.

Nghe được lời nói của Lưu Nguyệt, nhất thời Hiên Viên Triệt trở nên cứng ngắc; mặt không biến đen nhưng cũng không cười nổi.

Nhưng tâm tình nghiêm túc lại bị hai người này trêu chọc phá hỏng đi mất, tiêu biến cả, Hiên Viên Triệt lập tức cười lớn, đưa tay nhẹ miết chóp mũi Lưu Nguyệt: “Được, trở về chuẩn bị ăn cơm.”

Mỉm cười với Hiên Viên Triệt, Lưu Nguyệt kéo tay hắn, quay người đi về phía sau.

Bước một bước ra ngoài, khoé mắt Lưu Nguyệt bỗng nhiên lướt qua ngọn núi lớn sừng sững trước mặt; nàng đột ngột đứng sững; rất cao, có cảm giác bao quát tất cả những ngọn núi khác.

Lưu Nguyệt dừng lại, đến khi Hiên Viên Triệt vội vàng đuổi tới nàng cũng không phát hiện.

“Sao vậy?” Nhìn theo ánh mắt của Lưu Nguyệt, Hiên Viên Triệt hơi hơi kinh ngạc; một ngọn núi lớn đơn bạc thì có cái gì đẹp chứ?

Không trả lời Hiên Viên Triệt, Lưu Nguyệt chăm chú quan sát ngọn núi kia từ trên xuống dưới, bên trái bên phải; quan sát tới nửa ngày nàng mới nói: “Đi, đi lên trên nhìn một cái.”

Dứt lời, thanh âm còn phiêu tán trong không gian, nàng đã túm lấy Hiên Viên Triệt lao đến ngọn núi cô độc đó.

Âu Dương Vu Phi thấy vậy cũng có chút mạc danh kì diệu, cũng chỉ là một ngọn núi thôi, có cái gì đẹp?

Nhưng mà, Lưu Nguyệt là người tuyệt đối không làm chuyện vô ích, nhất định trong lòng nàng có chuyện đang tính toán, chiết phiến trong tay giương cao, Âu Dương Vu Phi cũng nối bước hai kẻ kia đi lên núi.

Không khí thanh mát, cây cối tốt tươi, đây là một ngọn núi rất tốt.

Màn đêm buông xuống, tại doanh trại Thiên Thần, một ngọn lửa lớn bốc lên, hàng ngàn vì sao điểm sáng bầu trời, toát ra vui mừng; mấy chục vạn tướng sĩ đều ngồi vây quanh lửa trại ấm áp.

Hai cánh quân tiên phong thần kỳ của Thiên Thần Quốc xuất trận.

Một lần ra quân lập tức phá thủng trận doanh phòng thủ của trung quân Nam Tống, không hề do dự xuyên thẳng vào nội địa, áp đảo hoàn toàn Nam Tống Quốc.

Khi hai cánh quân mấy chục vạn binh mã của Nam Tống nhận được mật tín thì cũng đã muộn; quân lính Thiên Thần đánh tới đều là kỵ binh, tốc độ nhanh vô cùng.

Tới lúc hai cánh quân kia đuổi tới nơi, quân tiên phong của Thiên Thần đã đoạt đi gần hết lương thảo, trở về doanh trại của Thiên Thần.

Bốn mươi vạn đấu bốn mươi vạn, triều đại Nam Tống không dám xem thường.

Một trận thắng lớn cực kì đẹp mắt.

Trong thời gian một ngày bao vây quét sạch mười vạn quân Nam Tống, đoạt đi lương thảo của trung quân Nam Tống bổ sung cho mình cũng không đủ;