Disneyland 1972 Love the old s
Vương phi 13 tuổi – Phần 2

Vương phi 13 tuổi – Phần 2

Tác giả: Nhất Thế Phong Lưu

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 3218161

Bình chọn: 8.00/10/1816 lượt.

phải vừa phòng thủ, năm ngày, quả thực là con số không đáng để nhắc đến.

Mà số lương tiếp tế cho bọn họ, bởi vì xảy ra chiến tranh đột ngột, nên đều phải thu đến từ mọi nơi, thời gian sớm đã được định, tuyệt đối không thể đưa đến ngay lúc này.

“Để ta đến Tấn Thành điều lương khẩn cấp.” Lúc nãy nghe Thu Ngân nói tình hình như thế, Lưu Nguyệt nặng nề ném một câu.

Nàng tự mình đi, xem thử Dược vương còn có thể động tay động chân vào số lương thảo nàng vận chuyển được không.

“Trước tiên, các ngươi hãy phong tỏa tin tức, ta sẽ mau chóng quay trở lại.”

Tổn thất nhiều lương thảo như vậy, tin tức này, một khi tiết lộ ra ngoài, chỉ sợ chưa kịp ra chiến trường phân cao thấp, lòng quân Thiên Thần đã mau rối loạn.

Nhanh chóng nói một câu, Lưu Nguyệt đưa tay đợi lệnh bài của Hiên Viên Triệt.

Nàng đi, nàng nhất định sẽ đem lương thảo đến đây trong vòng năm ngày, cứ ứng phó trước mới tính tiếp.

Hiên Viên Triệt không hề ngẩng đầu nhìn Lưu Nguyệt, chỉ chậm rãi nắm lấy bàn tay đang chìa trước mặt mình, siết chặt.

Không cấp lệnh bài, Hiên Viên Triệt lạnh lùng nói:”Chậm rồi.”

Lưu Nguyệt nghe vậy, liền nhìn chằm chằm Hiên Viên Triệt, nàng dùng hết sức thúc ngựa mà đi, nhanh nhất chỉ mất hai ngày là đến biên quan Tấn thành, trong năm ngày nhất định có thể trở lại đây, như thế nào lại chậm?

Mặt lạnh như thiết, hơi thở lãnh như băng, Hiên Viên Triệt cứ nắm lấy tay Lưu Nguyệt, ngẩng đầu nhìn về phía mấy chục vạn binh mã Nam Tống đóng quân, không đợi Lưu Nguyệt hỏi.

“Hỏa hoạn ngập trời, còn gì có thể phong tỏa nữa đâu, lúc này, có lẽ Nam Tống đã điều binh điều tướng tới rồi.” Thanh âm lạnh lùng khó khăn thoát ra từ miệng Hiên Viên Triệt, không phải đoán, mà là khẳng định.

Lưu Nguyệt nhất thời cả kinh, hôm qua ánh lửa lớn như vậy, cơ hồ sáng cả một góc trời, nơi binh sĩ Nam Tống đóng quân chỉ cách bọn họ có mấy chục dặm, chúng thấy được hẳn không phải là việc khó.

Nhưng mà, Nam Tống lấy cái gì mới có thể khẳng định thứ bị đốt chính là lương thảo của quân Thiên Thần?

Ý niệm trong đầu vừa chuyển động, Lưu Nguyệt đột ngột thức tỉnh, Nam Tống sao có thể biết được Thiên Thần đang đốt cái gì cơ chứ, bọn họ cũng đâu có phải là Tam vương Minh đảo đâu.

Nhưng mà, chỉ cần một câu của Dược vương, quân Nam Tống ắt hẳn sẽ biết rõ mọi chuyện.

Lưu Nguyệt suy nghĩ thấu đáo, tâm tình không nhịn được lại trầm xuống.

“Vương thượng, không thể phong tỏa tin này lại được, người xem…” Thu Ngân trưng khuôn mặt bám đầy bụi, mở to hai mắt nhìn Hiên Viên Triệt, thực bình tĩnh.

Nhiều năm đi theo Hiên Viên Triệt nam chinh bắc chiến, có hung hiểm gì hắn chưa trải qua đâu.

Lương thảo bị đốt, chuyện này cũng chả phải việc gì lớn.

Hiên Viên Triệt nắm chặt tay Lưu Nguyệt, huyết sắc hằn lên trong đôi mắt, sát khí bốc lên, trầm ngâm trong chốc lát, Hiên Viên Triệt lạnh lùng thoáng nhìn mảnh đất khô cằn trước mắt, âm lãnh nói:”Phong tỏa không được thì khỏi làm, truyền lệnh xuống, quân tiên phong….”

“Vương thượng, quân tiên phóng truyền tín hiệu báo, toàn bộ quân Nam Tống đang xông về phía chúng ta, hướng thẳng tới phía trung quân đại doanh.” Hiên Viên Triệt còn chưa kịp nói hết, Ngạn Hổ đột nhiên từ xa vọt nhanh về đây.

Trong lòng Lưu Nguyệt chấn động sâu sắc, y như Hiên Viên Triệt đã đoán.

Hiên Viên Triệt nghe vậy, không tức giận, chỉ cười:”Quả nhiên đến rất nhanh, nghĩ muốn nhân cơ hội khiến ta trở tay không kịp, hừ.” Một tiếng hừ lạnh, giọng điệu sắc bén, khinh miệt vô cùng.

“Đi.” Vung áo choàng đen, Hiên Viên Triệt kéo tay Lưu Nguyệt về phía đại doanh.

Sắc trời trong lành, mây trắng bay lững thững, đất khô cằn, binh mã đối chọi.

Sát khí nổi lên bốn phía.

Quân Nam Tống có lẽ vốn đã dự trước được lương thảo của quân Thiên Thần sẽ bị đốt, nên triệu tập mười lăm vạn binh mã trực tiếp công kích trung quân của Thiên Thần.

Tư thế hào hùng, cực kì sắc bén.

Cùng lúc ấy, tin tức lương thảo của Thiên Thần bị đốt truyền đi khắp nơi.

Gió nhẹ thổi, tin mấy chục vạn tấn lương thảo bị đốt, nháy mắt bay theo xuân phong của tháng tư, truyền lên trời xanh, truyền thẳng vào tai của mấy chục vạn binh mã Thiên Thần.

Trong thoáng chốc, tâm của bọn họ có chút dao động.

Khi bọn họ còn đang ngây ngốc, bỗng như tin đồn, chúng binh sĩ từ ăn cơm đều chuyển thành ăn cháo loãng.

Việc kia xảy đến, như vô tình thừa nhận rằng lương thảo của bọn họ thực sự bị đốt, không có thức ăn.

Mấy chục vạn quân của Thiên Thần, trong nháy mắt, tâm loạn thành một đoàn.

Hậu quả của việc người người mất niềm tin quả thực rất đáng sợ, trong lúc ấy, khoảng cách với mười lăm vạn binh mã Nam Tống thoáng chốc đã thu gọn đến trung quân, tan tác một đường.

Bị đánh tơi bời, quân lính tan rã.

Chỉ huy đoàn quân Nam Tống thấy vậy, lập tức kéo quân tiến công, hướng đến nơi Hiên Viên Triệt đang ngụ, trung quân vương trướng, chém giết một đường mà đi.

Trời xanh mềm mại như lụa, gió nhẹ khẽ thổi, không đem theo chút thanh lương nào, chỉ mang theo sát khí nồng đậm.

Trống trận nổi lên, vang vọng khắp bốn phương trời.

Hung hãn chém giết lẫn nhau, máu tươi nhiễm đỏ hết đất trời.

Tâm trí đoàn q