XtGem Forum catalog
Vương phi 13 tuổi – Phần 2

Vương phi 13 tuổi – Phần 2

Tác giả: Nhất Thế Phong Lưu

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 3218062

Bình chọn: 9.00/10/1806 lượt.


Liếc mắt một cái nhìn thấy cảnh tượng này, đôi song đồng của Lưu Nguyệt đỏ sậm một mảnh.

Độc dược, là dược vương.

“Mau cứu hỏa, mau cứu hỏa….” Một đống âm thanh hỗn độn vang lên, đinh tai nhức óc, đám binh sĩ từ từ kéo đến, cơ hồ đều đỏ mắt hết cả.

Toàn bộ lương thảo của bốn mươi vạn đại quân đều ở trong này a.

Ngọn lửa ngút trời, mang theo khí thế đả thương tất cả mọi người, giương nanh múa vuốt trong đêm tối.

Cắn môi, mặt lạnh như sắt, toàn thân Lưu Nguyệt toát ra sát khí dữ tợn.

Tóc đen tung bay, Lưu Nguyệt đột ngột chui vào trong đám lửa, hướng về tiền phương trận doanh chứa lương thảo, nơi lửa không ngừng tiến về phía ấy.

Cứu hỏa phải làm, nhưng trước hết phải khống chế không cho lửa lan xa mới là trọng yếu nhất.

Ánh lửa ngút trời, đốt cháy thứ trọng yếu nhất* của bốn mươi vạn đại quân.

Lưu Nguyệt một thân sát khí, bay nhanh trong đám lửa, tóc đen cơ hồ xếp thẳng một đường kéo ở sau lưng, màu đỏ của lửa chiếu rọi mặt nàng, làm nổi bật một thân lửa đỏ.

Oai vệ như lang báo, thế như mãnh hổ, ở trong hỏa trận không ngừng di chuyển, hướng về phía ngọn nguồn bắn nhanh mà đi.

Ánh lửa vẩy ra đầy trời, đỏ như máu.

Phía đằng xa, Dược vương một thân bạch y, thần tình lạnh như băng, bay vút trong bóng đêm, qua nơi mà ngọn lửa nổi lên bốn phía, đốt cháy hết thảy, cắn nuốt hết thảy.

Chương 658.3: Nổ tung, về với ông bà

Edit: Tiểu Chi

Beta: Pracell

*****************************************

Chạy gấp, từ trong vòng bảo vệ trung tâm (bảo vệ chủ soái) lại.

Lưu Nguyệt liếc mắt một cái về phía Dược vương đã rời đi ở phía trước, trong mắt cơ hồ phun ra huyết.

Nôn nóng chạy tới, Hiên Viên Triệt dường như muốn phát điên, thế nhưng hai người đều để mất dấu Dược vương.

Từng bước đến cạnh bên người Lưu Nguyệt, Hiên Viên Triệt thần tình cuồng nộ, màu đỏ của lửa bao quanh người hắn, làm nổi bật một thân hắc giáp, đẹp đẽ, lãnh khốc kinh người.

Ngọn lửa hoành hành khắp nơi, Lưu Nguyệt quay đầu nhìn Hiên Viên Triệt một cái, trong mắt bọn họ đều hiện lên nồng đậm sát khí.

“Mau chữa cháy, mau chữa cháy…” Sát khí nồng đậm bao vây bốn phía, chúng tướng sĩ từ bốn phương tám hướng cuồng loạn chạy tới, điên loạn gào thét, huyên náo đến tận trời.

Từng bóng dáng đan xen vào nhau tạo thành một đám hỗn loạn.

Dưới đất, cây, nước,….đều phóng về phía đám lửa.

Đây là lần đầu tiên, bọn binh sĩ hoảng loạn đến vậy.

Đứng nhìn ngọn lửa bay múa, Âu Dương Vu Phi liếc mắt nhìn về hai bóng dáng sóng vai mà đứng ở phía trước, hai kẻ lúc nãy sợ mất dấu Dược vương mà điên cuồng chạy, hiện tại chỉ yên lặng đứng yên- Hiên Viên Triệt cùng Lưu Nguyệt, lại liếc nhìn đám binh sĩ hỗn loạn đang cố gắng dập lửa, mày khẽ nhếch lên.

Một chiêu này, hắn không thể không tán thưởng, Dược Vương thực sự ra tay nhanh gọn.

Nếu đứng trong vị trí của Lưu Nguyệt, sẽ hận không thể cắn xé Dược Vương, bất quá, đứng ở góc độ một kẻ tự do, không giúp bên nào, hắn không thể không vỗ tay.

Không tồi, không tồi, chiêu này, đáng được tán dương.

Gió núi lành lạnh, biển lửa hung mãnh.

Một góc chân trời đều là màu đỏ của lửa, ánh sáng chói mắt truyền đi rất xa.

Mặt trăng nhanh chóng về phương tây, chân trời cơ hồ đã xuất hiện những tia nắng đầu tiên, tia hắc ám cuối cùng đã biến mất vào sáng sớm.

Đám cháy khủng khiếp đã bị dập tắt.

Toàn bộ hậu phương chứa lương thảo bị đốt thành một mảnh khô cằn , khói đen cuồn cuộn, đất xám tro tàn theo gió núi bay tứ tung bốn phía.

Thu Ngân sờ sờ đám tro bụi bám trên mặt, chau mày nói:” Dường như đã đốt đi phân nửa.”

Lương thảo khô không thể bắt lửa.

Hơn nữa, không biết Dược vương đã dùng loại thuốc gì mà có thể khiến lửa lan nhanh như vậy.

Dù đã nỗ lực hết sức mình dập lửa, nhưng mà cũng tổn thất hơn nửa số lương thảo.

Đây là lương thảo dành cho bốn mươi vạn binh sĩ a.

Hơi thở lạnh như băng, mang theo kiên cường, lãnh khốc cùng sát khí, gió núi thổi quanh Hiên Viên Triệt một thân hắc giáp, mặt mày như La Sát.

“Khốn khiếp.” Đứng cạnh Hiên Viên Triệt, Lưu Nguyệt hung hăng nắm chặt bàn tay, nghiến răng, phun ra hai chữ.

Lương thảo quan trọng như thế nào, dù nàng không phải quân nhân cũng hiểu rõ được.

Ra trận với cái bụng rỗng, còn có thể đánh được sao.

Lần này Dược Vương hỏa thiêu hơn phân nửa lương thảo của mấy chục vạn binh sĩ, vốn có thể ăn cơm, nay lại biến thành uống cháo, vậy khi chiến đấu….

Nghiến răng, sắc mặt Lưu Nguyệt thập phần khó coi.

Hôm qua còn thương lượng cùng Âu Dương Vu Phi, hướng lương thảo của quân Nam Tống động thủ, đêm qua lương thảo của bọn họ lại bị đốt hơn phân nửa, đây quả là giết người không đền mạng mà.

Dược Vương, Dược Vương, hiện tại Lưu Nguyệt hận không thể đem Dược Vương thiên đao vạn quả.

“Còn có thể duy trì bao nhiêu ngày?” Bình tĩnh hỏi, sắc mặt Hiên Viên Triệt mặt dù băng lãnh, nhưng hơi thở lúc này lại trầm tĩnh như hồ sâu, không có một tia gợn sóng.

“Nhiều nhất cũng chỉ năm ngày.” Thu Ngân sắc mặt cực kì nghiêm túc.

Năm ngày, cho dù là uống cháo thì cũng có thể duy trì nhiều nhất năm ngày, đối với trận đánh giữa trăm vạn binh mã, không những phải vừa tấn công mà còn