
Vương phi 13 tuổi – Phần 2
Tác giả: Nhất Thế Phong Lưu
Thể loại: Truyện dài tập
Lượt xem: 3218032
Bình chọn: 8.00/10/1803 lượt.
nổ còn kém lắm?
“Có người tiếp ứng.” Nhìn dấu vết cuối cùng của Hỏa vương, Hiên Viên Triệt vuốt ve thân cây có lưu chút vết tích, trầm giọng nói.
Có dấu chân, có người trong thời khắc cuối cùng tiếp được Hỏa Vương, ắt hẳn chính là Dược vương chưa từng ra tay.
Mắt đen hiện lên ánh sáng lạnh, Lưu Nguyệt nghiến răng.
Hôm nay không diệt được Tam vương Minh đảo, ngày khác chúng kéo đến, sẽ lại càng nguy hiểm.
Đập đầu vào thân cây, Lưu Nguyệt lãnh mặt, nén giận.
Hiên Viên Triệt thấy vậy xoay người lại, đưa tay xoa xoa đầu Lưu Nguyệt, cười ảm đạm:”Sợ gì chứ, binh tới tướng đỡ, lũ tới núi che. Chúng ta có thể khiến chúng lui bước lần đầu, cũng có thể diệt chúng lần hai, cần chi phải nổi giận.”
Dứt lời, lại chuyên tâm xoa nhẹ đầu Lưu Nguyệt, toàn thân tràn ngập tự tin.
Lưu Nguyệt thấy thần sắc của Hiên Viên Triệt nhe thế, lông mày liền giãn ra đôi chút.
“Đi thôi, đi thôi, trong thời gian ngắn, bọn chúng sẽ không đến đây, lánh một chút, đi ngủ, hai tối rồi ta chưa chợp mắt, mệt chết rồi.”
Lười biếng duỗi mình, Âu Dương Vu Phi phất tay, phá vỡ bầu không khí trầm mặc.
Đêm đã khuya rồi, mấy đám lửa còn sót lại trong rừng cũng chậm rãi cháy hết, khu rừng lại yên tĩnh như chưa có chuyện gì xảy ra.
Hương hoa từ rừng núi lan theo gió đêm, thấm vào ruột gan.
Thoáng chốc, trăng đã lặn, mặt trời mọc ở đằng đông, nắng ban mai lóng lánh, soi rọi khắp nơi.
Một ngày mới lại đến.
Hành quân thêm ba mươi dặm, qua khỏi núi Thánh Sơn, tiến vào biên cảnh Nam Tống.
Trong ánh trời đỏ rực, bốn mươi vạn đại quân Thiên Thần quốc hạ trại ở một vùng tương đối bằng phẳng, cách biên cảnh không xa.
Nhìn từ xa, chỉ thấy người với người nối nhau liên miên.
Trong lều chủ soái.
“Vương thượng, ta đang hạ trại ở biên cảnh Nam Tống, phía trước ba mươi mét chính là biên thành của họ, quân tiên phong đã báo, năm mươi vạn đại quân của Nam Tống đang trú đóng ở ngoại ô biên thành, giàn trận, sẵn sàng nghênh đón địch.” Lưu Xuyên thần tình nghiêm túc.
“Vương thượng, ty chức thấy không thể cứ xông lên như vậy, Nam Tống có năm mươi vạn binh mã, chúng ta chỉ có bốn mươi vạn, bọn chúng còn ở ngoại ô biên thành muốn đấu trực tiếp với ta. Nếu cứ quyết chiến như vậy, gần trăm vạn binh mã đối chọi, chúng ta khó lòng thắng trận như ý muốn.” Chu Thành trầm giọng.
“Chu tướng quân nói rất đúng, đánh, không thể đánh như vậy, nhưng tuyệt đối không thể không đánh, ta thấy trong tình huống trước mắt, Nam Tống nhất định sẽ thừa dịp chúng ta vừa mới băng qua đường xa mà đến, chưa kịp ổn định mà tập kích bất ngờ.” Trần Ti chỉ vào bản đồ, nói.
“Báo, quân tiên phong đưa tin, mười vạn binh mã Nam Tống tập kích tiền doanh của ta….”
Trần Ti vừa mới dứt lời, lính đưa tin liền vọt từ từ tiền phương lại đây.
Hiên Viên Triệt hiện sắc mặt lãnh khốc, nghe tin báo, một chút kinh hách cũng không có, giống như hết thảy đều trong dự liệu.
Thản nhiên gật đầu, Hiên Viên Triệt vươn tay chỉ vào bản đồ để trên bàn, trầm giọng nói:”Chia hai đạo quân, đứng thành hàng …….”
Nghiêm túc nói, một lệnh lại một lệnh được ban ra, trong ngày xuân ấm áp, một trận huyên náo tận trời xanh.
Khói lửa ngất trời, trống trận vang cao.
Quân lính hai bên đã muốn xông vào nhau.
Nhưng mà, trận tuyến kéo dài, khiến đám người Hiên Viên Triệt cùng Lưu Nguyệt đứng trong vị trí chỉ huy ở xa , nghe không được cũng nhìn không tới sát khí của đoàn quân tiên phong.
Bên ngoài trại chỉ huy, Lưu Nguyệt không ngừng tuần tra, dò xét.
Âu Dương Vu Phi ngồi ở một bên, thấy vậy nhướng mày nói:”Nàng không vào trong sao?”
Phía sau, mọi người đang bày binh bố trận, thảo luận đối sách, nên đánh như thế nào, nên điều binh khiển tướng ra sao, bàn chính sự.
Nghe nói, hành quân đánh trận, cũng là một trong những tài năng của Lưu Nguyệt, sao nàng lại không tham gia?
Ngược lại, nàng đứng bên ngoài quan tâm đến vấn đề bảo vệ an toàn cho Hiên Viên Triệt, chẳng phải là dùng gáo vàng múc nước giếng bùn sao.
Lưu Nguyệt nghe thế, liếc mắt nhìn Âu Dương Vu Phi một cái, hồi đó trấn thủ biên quan ba năm, ắt khiến cho không ít người nghĩ rằng nàng cũng rất giỏi đánh giặc.
Bất quá, họ nghĩ là chuyện của họ, năng lực của nàng cao đến đâu, chỉ có nàng mới hiểu rõ nhất.
Hành quân đánh giặc, không phải sở trường của nàng.
Cái gì mà quyết một trận sinh tử, một trận đoạt thiên hạ, điều động mấy chục vạn quân, nghe tin cấp báo, truyền tin chỉ huy, nàng chỉ có thể đứng ngó một bên.
Thấy Lưu Nguyệt thờ ơ, Âu Dương Vu Phi rất ngạc nhiên, liền hỏi:”Nàng không vội giúp à?”
Lưu Nguyệt cư nhiên không hỗ trợ Hiên Viên Triệt, chuyện này, hắn lần đầu tiên thấy.
Lưu Nguyệt thấy vậy, ngước mặt lên trời, khinh thường liếc hắn, giúp đỡ, nàng thì có thể giúp làm cái gì?
Trăm vạn quân giao chiến với nhau, nàng làm gì có khả năng ứng phó trong trường hợp này, không có AK47, cũng chẳng có M16, xe tăng, hỏa tiễn, bom nguyên tử lại càng không.
Thật ngại, kiếp trước, nàng không phải chuyên gia vật lý, hóa học, không có nghiên cứu cách chế tạo bom nguyên tử, bom Hidro, ném một quả diệt gọn quân Nam Tống.
Khi quốc đối quốc, trăm quân giao phon