Duck hunt
Vương phi 13 tuổi – Phần 2

Vương phi 13 tuổi – Phần 2

Tác giả: Nhất Thế Phong Lưu

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 3218022

Bình chọn: 7.5.00/10/1802 lượt.

hấy vậy không nhịn được nhếch mày, đưa tay nhéo Hiên Viên Triệt một cái.

Khuôn mặt cứng ngắc của Hiên Viên Triệt dần giãn ra, nhìn Lưu Nguyệt, không nói được gì chỉ biết giơ ngón tay cái lên.

Lợi hại.

Lưu Nguyệt thấy vậy nhất thời cười, tiến lên hai bước túm lấy Hiên Viên Triệt, bước về phía rừng cây.

Nhiêu đó nhằm nhò gì.

Có lẽ người cổ đại chưa thấy thuốc nổ, nên rất ngạc nhiên, nhưng ở hiện đại, mấy quả thổ lôi như thế thật chẳng đáng để nhắc tới.

Để nổ chết một người, cần bố trí rất nhiều thổ lôi liên hoàn, nhưng chỉ cần một quả bom hẹn giờ đã đủ để hắn về với ông bà rồi.

Này, chỉ là bình thường, rất bình thường.

Gió đêm vù vù, lạnh thấu xương.

“Lưu Nguyệt, ta muốn bái nàng làm thầy.” Âu Dương Vu Phi theo đuôi Lưu Nguyệt cùng Hiên Viên Triệt, vừa đi về phía rừng cây, vừa cười cười lấy lòng.

“Độc môn bí phương.*” Không thèm quay đầu lại, Lưu Nguyệt trực tiếp cự tuyệt Âu Dương Vu Phi. (*bí kíp ko truyền cho người ngoài.)

Nàng không hề có ý định quảng bá thổ lôi rộng rãi khắp nơi.

“Ta sẽ đưa học phí….” Không cam lòng mà cò kè mặc cả, giọng Âu Dương Vu Phi truyền trong bóng đêm.

“Mẹ kiếp.” Thu Ngân đứng đó không xa, nhìn bóng dáng mấy người kia đang dần tiến vào rừng, mới kịp phản ứng, vỗ vỗ khuôn mặt, phun ra một câu nói tục.

“Lão thiên của ta.” Ngạn Hổ đứng cạnh hắn, cũng khó khăn nuốt một ngụm nước bọt.

Đám người Lưu Xuyên, ẩn mình xung quanh, bảo vệ an toàn của Hiên Viên Triệt, đến giờ cũng chưa thể phục hồi tinh thần.

Chỉ duy nhất Đỗ Nhất mặt lạnh như băng vẫn giữ nguyên trạng thái, khiến ai cũng không thể đoán được là hắn đang xuất thần hay là đang hoàn hồn.

Xoa bóp hai gò má cứng ngắc, Thu Ngân cùng Ngạn Hổ liếc mắt nhìn mau, cũng hướng về phía rừng cây mà đi.

Dù biết Vương phi đã bố trí loại bẫy gì gì đó để bảo hộ Vương gia, cũng nhận được lệnh cấm vào rừng này.

Nhưng bọn họ vạn phần không nghĩ tới, bẫy kia cư nhiên lại có uy lực cường đại như thế.

Thực sự gặp quỷ mà, đó là hắc cầu mà cấm vệ quân của Thiên Thần làm trong doanh trại, là đám ni- trát kali cùng lưu huỳnh kia sao?

Ngạn Hổ dù là kẻ thực hiện, nhưng cũng khiếp sợ không khác gì mọi người.

Bước nhanh vào trong rừng cây, một mảnh đất đen thui, khô cằn, nơi nơi đều loạn thất bát tao bởi cây cối bị nổ, hiện trường thật sự thê thảm vô cùng.

Mùi thuốc súng nồng đậm trong không khí, phả vào mặt mọi người, còn mấy đám lửa nho nhỏ còn đang cháy dở. Cảm giác thật sự không tốt lắm.

Khóe miệng co giật, Hiên Viên Triệt cùng Âu Dương Vu Phi đi sau lưng Lưu Nguyệt, nhìn tình huống xung quanh, dù hai người đã trải qua sóng to gió lớn, cũng không nhịn được mà khiếp sợ.

“Trời ạ, uy lực kinh khủng đến vậy sao?” Ngạn Hổ đi vào rừng cây nói. Bên ngoài không thể nào thấy rõ tình huống bên trong, thấy rồi sẽ không nhịn được mà trợn mắt há mồm.

Không ai trả lời hắn, đám người đi vào rừng cây đều hết sức kinh hãi.

“Nếu mấy chục vạn binh sĩ ở Thiên Thần ta mỗi người có vài quả như vậy, thiên hạ này…. ” Lưu Xuyên vuốt vuốt cằm, đảo mắt.

Hiên Viên Triệt bỗng dưng dừng cước bộ, quay đầu lại nhìn Lưu Xuyên, mắt sáng lên.

Thật đúng với ý nghĩ của hắn, uy lực lớn như vậy, nếu Thiên Thần có thể chế tạo thật nhiều, thật nhiều, nhiều đến mức không dùng hết, mỗi người đều có, vậy thiên hạ này, còn có thế lực nào, có kẻ nào dám cùng Thiên Thần quốc đối chọi.

Âu Dương Vu Phi đi cạnh Hiên Viên Triệt nghe vậy, mi tâm không nhịn được mà nhíu lại, nếu Thiên Thần có trang bị như thế, vậy….

“Không có khả năng, đánh nhỏ nháo một chút, giết một người thì có thể, chuyện ai ai cũng có là không thể được, đừng có nghĩ đến.” Lưu Nguyệt không quay đầu, vừa nói, vừa hướng về nơi Hỏa Vương đặt chân lần cuối.

Muốn bố trí kíp nổ, rồi tính toán phương vị lạc điểm*, áp dụng vào chiến trận, không những không dùng được mà ngược lại còn trói buộc chính họ. (*điểm rớt, điểm đặt chân xuống của đối phương)

Đợi đến lúc ngươi tính toán xong, địch nhân đã sớm một đao trảm bay đầu ngươi từ lâu.

Không có cách nào, những thứ như lựu đạn, nàng không làm được.

(Pra: ý LN đây là ‘thổ lôi’ chỉ phát nổ khi có người dẫm lên kíp, nên muốn dùng phải tính toán đặt bẫy vô cùng phức tạp. Còn tiện lợi kiểu rút kíp rồi ném như ‘lựu đạn’ thì LN không chế được.)

Nghe Lưu Nguyệt nói như vậy, Hiên Viên Triệt nhíu mày, cũng không nói gì nữa, Lưu Nguyệt đã bảo không được vậy chắc chắn là không được.

Sải bước đi nhanh, hướng về phía cuối rừng, nơi Hỏa Vương kết thúc.

Một mảnh đất cháy xém, xung quanh còn có vài cái cây gãy bị lửa nhỏ thiêu đốt.

Liếc mắt quan sát kĩ xung quanh.

Không ai, không có tung tích của Hỏa Vương.

Không có chân rớt tay rơi, cái gì cũng không có, chỉ có chỗ cháy đen kia, nồng đậm mùi máu tươi.

Lưu Nguyệt nhất thời nhíu mày.

Chạy, cư nhiên hắn vẫn chưa chết, mà chạy thoát?

Hung hăng đấm một quyền vào thân cây bên cạnh, sắc mặt Lưu Nguyệt cực kì khó coi.

“Không có tung tích.” Liếc mắt nhìn quanh một cáu, Thu Ngân, Ngạn Hổ, hai miệng một lời.

Chết tiệt, bị thuốc nổ công kích như thế, cư nhiên vẫn chạy được, đây rốt cuộc là do Hỏa vương quá lợi hại, hay là do thuốc