
ám theo đuôi họ
Đuổi theo, anh không biết, anh chưa bao giờ có đuổi theo một người nào cả, cũng không biết cái gì gọi là theo đuổi. Trước kia anh chỉ biết không từ mọi đoạn, nhưng hiện tại anh không dám dùng chiêu thức đó, vì anh sợ mẹ con các cô sẽ xa cách anh hơn.
Tạm thời mà nói, điều anh làm tốt nhất cũng chỉ là đứng nhìn bọn họ, chỉ cần mỗi ngày tới nơi này nhìn họ, biết cuộc sống của cô vẫn như trước kia, không có người đàn ông nào bên cạnh là tốt. Thời gian dài, khi anh đã bắt đầu dung nhập vào cuộc sống của cô, thì cô sẽ quyết định trở về bên cạnh anh chứ?
Ngoài dự đoán, lần này bọn họ dùng cơm cực kỳ an tĩnh, cực kỳ bình thản, sau khi Minh Dạ Tuyệt ăn cơm no, liền chủ động rời đi, cái gì cũng không dặn, không yêu cầu, cả buổi tối cũng không lên tiếng. Nhưng anh cứ đi như thế, ngược lại khiến Duy Nhất không thích ứng
Anh làm sao thế?
Cau mày nhìn ánh đèn xe đang chạy trên đường, Duy Nhất xoay người đóng cửa lại, trở về phòng.
Trước kia anh rất hay phản đối những lời nói của cô. Hôm nay cô nói gì, anh liền làm cái đó, chẳng có sự tức giận khó nhịn hay là nét mặt không đồng ý.
Cô nằm ở trên giường nhìn trần nhà, thật lâu cũng không thể ngủ được.
Hôm nay, các phản ứng của Minh Dạ Tuyệt làm cho cô suy nghĩ không thông. Đến tột cùng là anh muốn làm gì?
Từ ngày đó về sau, tất cả mọi chuyện không ngừng biến hóa, làm cho cô có chút không biết phải theo ai.
Ngày thứ nhất, bởi vì trên mặt anh có chút gì đó rất cô đơn, trong ánh mắt lại bôi thêm tia hy vọng, cô nói nỡ nói ra lời cự tuyệt, mà để cho anh ở lại, nhưng sau khi ăn cơm xong, anh sẽ rất tự giác rời đi.
Ngày thứ hai, lúc cô trở lại, anh lại ở cổng lớn chờ cô, điều này làm cho cô không nhịn được mà nhăn mày lại, trong lòng có chút hoài nghi, nhưng anh cũng giống như ngày thứ nhất, lẳng lặng ngồi ở trên ghế sa lon, điều này làm cho cô càng thêm không giải thích được.
Ngày thứ ba, ngày thứ tư, ngày thứ năm, trên căn bản ngày nào anh cũng đến đây trình diện. Điều này làm cho cô không nhịn được bắt đầu hoài nghi, anh đang làm cái gì, nhưng mỗi ngày anh đều tới nơi này, cũng không có bất kỳ lời nói thừa thải hay động tác dư thừa nào, để cho cô nghĩ sẽ đuổi anh đi, cứ mỗi khi nhìn đến cặp mắt của anh thì cô lại ngậm miệng.
Nhìn anh mỗi ngày tới nơi này, mới đầu trong lòng Duy Nhất có xuất hiện tia phòng bị, dần dần không quá để ý đến anh. Nhưng anh có chỗ nào đó không đúng, anh nấu cơm không có phần của anh, anh cũng không mở miệng nói gì, chỉ đang đợi cô và Nhu Nhi ăn no rồi chuẩn bị đi ngủ, anh sẽ tự động rời đi.
Tám ngày, mười ngày, nửa tháng, một tháng, hai tháng chậm rãi qua đi, trừ chủ nhật cô sẽ đem Nhu Nhi về vườn hoa hai ngày ra, ngày ngày anh đều đứng ở cửa đợi cô. Cho đến khi mùa thu thổi qua, mùa đông mang theo những cơn gió Đông Bắc thổi đến, anh vẫn kiên trì như cũ, sau khi anh được vào nhà thì vẫn lặng lẽ nhìn cô, thỉnh thoảng sẽ hỏi mấy câu, rồi thì đợi đến lúc bọn họ chuẩn bị đi ngủ sẽ rời đi.
Anh không nói cái gì cả cũng không hỏicái gì, chỉ lặng lẽ nhìn bọn họ như vậy, theo chuyển động ánh mắt của cô và Nhu Nhi, hơn nữa ánh mắt kia càng ngày càng cay hơn, càng ngày càng khiến cô khó bỏ được.
Từ từ, Nhu Nhi cũng không đề phòng anh giống như trước đây, theo thời gian chậm rãi qua đi, Nhu Nhi nhìn thấy anh sẽ chào hỏi, mỗi khi Nhu Nhi hướng về anh chào hỏi thì anh sẽ mỉm cười nhìn Nhu Nhi, trong mắt nhiều hơn một phần dịu dàng, giống như giọng nói của Nhu Nhi là thứ tốt đẹp nhất trên đời này vậy.
– Rốt cuộc anh muốn làm cái gì? -Cho đến một hôm, Duy Nhất không nhịn được, khi anh lần nữa trở về nhà là lúc bầu trời đã đen như mực.
Anh không nói một lời, để cho cô không rõ cảm xúc của anh, rốt cuộc anh có mục đích gì. Cứ mãi lấy lý do nhớ Nhu Nhi mà đến đây cả chiều rồi, thế mà đến đây lại không nói gì cả.
– không có gì, em đừng lo lắng anh sẽ không dẫn Nhu Nhi đi đâu. – Minh Dạ Tuyệt quay đầu lại nhìn cô, nhẹ nhàng nói ra.
– Anh lại ở đây…..
– Em cũng không cần lo lắng anh sẽ ép buộc em làm cái gì, hoặc có mục đích gì. Coi như trước kia hay hiện tại anh cũng không làm như vậy. Em yên tâm. Anh chỉ muốn thấy mẹ con em mà thôi. – Minh Dạ Tuyệt đột nhiên cắt đứt lời của cô, trong mắt mang theo một phần kiên quyết chờ đợi, đáng tiếc vì hai người đang đứng giữa trời đêm nên Duy Nhất trong nhìn thấy ý vị sâu xa trong đôi mắt anh.
– Anh…..
– Trời tối rồi, mau vào nhà đi! – Minh Dạ Tuyệt lần nữa ngắt lời cô, xoay người anh đi tới xe hơi, sau khi ngồi lên xe hơi rồi thì xoay lại nhìn cô đang đứng ngây ngô há hốc miệng, anh cười nhạt một tiếng, quay đầu lại khởi động xe, đảo mắt rời đi.
Duy Nhất nhìn chiếc xe trong nháy mắt đã biến mất trong đêm, xoay người đi vào, thuận tay đóng cửa chính lại.
Anh nói, sẽ không đoạt lại Nhu Nhi của cô, cũng không ép buộc cô làm điều gì cả? Lại càng không có mục đích gì? Vậy tại sao ngày ngày anh đều đến đây?
Trải qua mấy ngày nay, mỗi đêm anh đềutới nơi này, cho đến khi ăn xong cơm tối xong rồi rời đi ra, quả thật cũng không có làm cái gì. Vậy tất cả những điều anh làm là vì lý do gì? Chẳng lẽ c