The Soda Pop
Vợ Nhặt

Vợ Nhặt

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 327564

Bình chọn: 9.5.00/10/756 lượt.

g nếu hắn là chủ của căn nhà này, hắc có lẽ là cha của thằng nhóc, nếu hắn là cha của thằng nhóc thật làm sao mình gặp mặt được nó. Hay là mình xin làm người giúp việc, đúng rồi mình nên về nhà làm một bộ hồ sơ..!!

Ngay buổi sáng hôm sau Thanh đã hoàn thành xong hai bộ hồ sơ. Thanh mất thêm hai ngày theo dõi lịch làm việc và những giờ Dũng có thể vắng nhà. Thanh cần gặp người phụ nữ ở siêu thị trước vì Thanh có chuyện cần thương lượng.

Sau khi Dũng vừa đi khỏi, Thanh rụt rè bấm chuông cổng. Bà Nhung kinh ngạc khi gặp lại Thanh ở đây. Bà nghi ngờ hỏi.

_Cháu đến đây làm gì…??

Thanh tươi cười.

_Chào bác. Cháu đến đây để xin việc…!!

Bà Nhung trợn tròn mắt nhìn Thanh.

_Xin việc…? Ở đây đâu có tuyển người. Cháu làm sao biết được bác đang làm trong căn biệt thự này ?. Có phải hôm trước cháu làm quen với bác là có mục đích đúng không…??

Thanh giải thích.

_Không ạ. Cháu biết bác ở đây vì cháu đi theo cậu chủ của bác…!!

Bà Nhung thấy lùng bùng hết cả lỗ tai. Bà nhìn Thanh từ đầu đến chân. Hôm nay Thanh mặc một chiếc quần Jean bạc màu, chiếc áo sơ mi kẻ sọc màu xanh. Trông Thanh khỏe mạnh và xinh đẹp rực rỡ như ánh nắng mai. Bà Nhung ấp úng.

_Làm sao cháu biết cậu chủ nhà này…??

_Bác có thể mời cháu vào nhà được không…??

Bà Nhung do dự nửa muốn mời Thanh vào nhà nửa sợ Thanh là kẻ gian. Thanh trấn an.

_Bác đừng lo lắng nhiều quá, cháu có thể đảm bảo cháu không phải là kẻ xấu…!!

Bà Nhung phì cười.

_Có ai tự bảo đảm nhân phẩm của mình như cháu không. Ít ra phải có ai đó đủ tin cậy đứng ra bảo lãnh cho cháu chứ…!!

Thanh dắt chiếc xe SH vào sân, Thanh quan tâm hỏi.

_Thằng nhóc đâu rồi hả bác ? Cháu thấy nhớ nó quá…!!

Tiếng kêu khóc của thằng bé làm cho Thanh giật mình. Thanh vội dựng chân trống xe rồi bước nhanh vào phòng khách. Thanh mặc bà Nhung có mời Thanh hay không.

Thằng bé đang ngồi trong nôi. Nó kêu ngặt ngẽo, do nó biếng ăn nên cơ thể gầy mòn, chỉ không gặp có hai hôm mà trông nó yếu kém quá. Thanh xà xuống nhấc bổng nó lên. Thanh nựng.

_Em ngoan nào. Tại sao lại kêu ? em đói hả…??

Thằng bé nhìn Thanh chằm chằm, nhận ra người quen nó ngưng bặt. Bàn tay nhỏ xíu sờ nhẹ lên cằm, lên mũi Thanh. Bà Nhung đứng im nhìn cảnh tượng vừa rồi. Trong lòng bà một ý nghĩ là lạ dâng lên, trông Thanh bây giờ rất giống một người mẹ nựng con.

Thanh âu yếm nói.

_Chị cho em ăn nhé…??

Thằng bé im lặng, rồi từ từ nó mỉm cười. Thanh hôn nhẹ lên má nó. Thanh quay lại hỏi bà Nhung.

_Có gì cho nó ăn không hả bác…??

Bà Nhung mừng rỡ.

_Có..để bác vào bếp lấy cháo…!!

Thanh bón từng thìa cháo cho thằng bé. Vừa bón cháo Thanh vừa nịnh.

_Em ăn ngon nhé, ăn ngoan chị mua kẹo và sữa cho…!!

Thanh vừa cho nó ăn vừa trêu nó. Thằng bé ngoan ngoãn ăn hết bát cháo. Bà Nhung kinh ngạc trước tài chăm trẻ con của Thanh. Bà không ngờ một cô gái trẻ lại có thể có kinh nghiệm hơn cả bà. Sau khi cho thằng bé ăn xong. Thanh tắm rửa, thay quần áo cho nó. Tiếng cười của thằng nhóc vang vọng khắp căn nhà. Thanh bế thằng nhóc trong lòng, cả hai ngồi đối diện với bà Nhung trên chiếc ghế xô pha ngoài phòng khách. Bà Nhung rót nước mời Thanh.

_Cháu uống nước đi…!!

_Vâng, cảm ơn bác…!!

_Cháu cho bác hỏi. Làm sao cháu quen biết cậu chủ…??

Thanh từ tốn uống một ngụm nước. Thanh kể không dấu giếm một chuyện gì, Bà Nhung bật cười thích thú.

_Hay thật, cháu định xin việc ở đây vì thằng nhóc này thôi sao…??

_Vâng, cháu muốn gặp lại thằng nhóc và muốn được chăm sóc nó mặc dù cháu biết là hơi khó…!!

Bà Nhung gật đầu.

_Cậu chủ rất ghét phụ nữ, bác không hiểu tại sao lại thế. Bác nghĩ cậu ấy sẽ không chấp nhận cháu làm việc ở đây đâu…!!

Thanh nài nỉ.

_Bác có cách nào giúp cháu được không…??

Bà Nhung thở dài.

_Không có cách nào cả. Chỉ bằng việc bác để cháu vào nhà như thế này là không yên với cậu ấy rồi nói gì đến việc nhận cháu vào làm…!!

Mặt Thanh buồn rười rượi. Thế là hết, với tình trạng này làm sao Thanh được gặp thằng nhóc. Thanh đề nghị.

_Hay là bác nhận cháu là người thân dưới quê lên. Cháu nghĩ anh ấy sẽ đồng ý thôi…!!

Bà Nhung lắc đầu.

_Như thế liều quá. Nếu cậu ấy phát hiện ra bác và cháu đang nói dối thế nào cậu ấy cũng tức giận đuổi cả hai…!!

Kiểu này cũng không được, cách kia cũng không xong. Thanh mất hết cả niềm tin, công sức chuẩn bị hai ngày coi như đổ sông đổ bể. Thằng bé nghịch cúc áo của Thanh, bàn tay mâm mê sợi tóc lòa xòa trước trán. Bà Nhung thấy Thanh và thằng nhóc như đã quen nhau từ lâu lắm rồi, chỉ cần nhìn cách Thanh chăm sóc thằng nhóc là rõ, ngay cả thằng nhóc cũng thế, nó bám Thanh không rời, tại sao không có ai bế được nó mà chỉ có mỗi một mình Thanh, đây không phải là duyên phận thì là gì.

Tiếng chuông cổng réo inh ỏi. Bà Nhung giật thót.

_Chết rồi, cậu ấy về !!. Bác phải làm sao bây giờ…??

Thanh cũng hoảng không kém. Rõ ràng Thanh đã điều tra là hôm nay Dũng phải đi làm đến trưa mới về cơ mà, tại sao đột nhiên lại về sớm thế này.

Thanh không trốn đi đâu được, chiếc xe dựng ở trước sân đã tố cáo nhà có khách. Bà Nhung lo sợ ra mở cổng cho Dũng. Hôm nay Dũng bị mệt nên về trước, công ty Dũng sả