
h.
Khải Huy nhíu chặt chân mày nhưng không nói chỉ gật đầu. Hắn cũng không nghĩ nó sẽ nói ra việc nó gặp Tuấn Nguyên. Bất quá trong lòng hắn cảm thấy thoải mái hơn là bị nó che giấu. Khải Huy mệt mỏi một lần nữa ngã người trên bãi cỏ lấy tay gối đầu. Nhã Điềm nghiêng đầu nhìn gương mặt đẹp trai kia. Nó đưa ngón tay chọc chọc khuôn mặt hắn.
– Cậu giận rồi à?
Gương mặt Khả Huy rất điềm nhiên , trán hơi nhăn lại liền nhắm mắt không thèm quan tâm.
– Này, tôi xin lỗi lần sau sẽ không quên nữa._Nhã Điềm không ngừng dùng ngọn cỏ chạm vào cổ Khải Huy.
– Ngứa._ai kia chỉ nói một từ không nói nhiều.
– Này tôi đã xin lỗi rồi, cậu đừng nhỏ nhen như thế.
Nhã Điềm có điểm bất lực. Nó về đến phòng, một lúc mới nhớ là có cuộc hẹn với hắn. Nó thay nhanh quần áo mới vội vã đi ra bãi cỏ sau trường. Bãi cỏ dài nó cũng không biết hắn ở bên nào dáo dác nhìn xung quanh mới thấy hắn nằm dài trên bãi cỏ. Tưởng hắn đã ngủ mới đến ngắt một ngọn cỏ ghẹo hắn. Ai ngờ lại bị hắn bắt được.
– Đừng phá._người nào đó rất kiên trì nhắm mắt.
– Cậu không phải nói đưa tôi đi dạo sao, bây giờ lại ngủ?_Nhã Điềm chống cằm nhìn người nào đó nhắm mắt dưỡng thần.
– Cậu đến trễ nên tôi đổi ý.
– Tôi xin lỗi rồi, cậu đừng nhỏ mọn như thế. Nếu cậu mà ngủ tôi sẽ về._Nhã Điềm trừng mắt nhìn gương mặt điềm nhiên kia.
Khải Huy nhíu chặt mày tỏ ý không hài lòng nhưng một chút động đậy cũng không có. Nhã Điềm quăng ngọn cỏ lên người Khải Huy liền đứng dậy. Ai đó mở mắt nắm tay kéo lại, Nhã Điềm rất nhanh té ngã trên người hắn.
– Tôi có nói cho cậu về sao?_giọng nói trầm thấp vang lên trên đỉnh đầu Nhã Điềm.
Nhã Điềm ngẩng mặt ai oán nhìn hắn, chỉ thấy hắn vẫn nhắm mắt không lông mi khẽ run.
– Cậu không đi dạo bảo tôi ở đây làm gì?
– Chỉ cần ở bên cạnh tôi là được rồi.
Nhã Điềm ngẩn người, hắn nói giống như có mệnh lệnh mà cũng giống như có khẩn cầu. Nhã Điềm muốn đứng dậy nhưng chợt nhận ra tay hắn đã vòng qua ôm lấy bả vai nó.
– Này cậu có thể thả tôi ra không?
– Thả cậu ra cậu sẽ chạy mất.
– Cậu có thả ra không?_Nhã Điềm rất nhanh tay bóp mũi ai kia.
Khải Huy mở mắt trừng trừng nhìn nó, nghẹn thở đến mặt đỏ thả tay ra bãi cỏ trả tự do cho ai kia. Người kia lại rất đắc ý. Hắn phì cười, lắc đầu bất lực không biết nên giận hay nên cười.
– Cậu…thật là…nằm yên bên cạnh tôi một chút cũng không được sao?
– Tại sao tôi phải làm theo cậu chứ, hừ…
Nhã Điềm rất không khách khí đứng dậy, Khải Huy bất đắc dĩ cũng đứng dậy.
– Đi chúng ta đi dạo._hắn buồn cười nắm tay nó kéo đi.
Hắn có điểm vui mừng, lịch sử không lặp lại nó vì một người khác mà bỏ quên hắn.
Trên bãi cỏ xanh biếc, Nhã Điềm thích thú nhảy nhót bằng đôi chân trần còn đôi giày đã giao cho ai kia xách rồi. Khải Huy lắc đầu nhìn người kia nhảy nhót trước mặt.
– Này, cậu mười bảy hay bảy tuổi thế?
– Ai nói mười bảy tuổi thì không thể nhảy nhót._Nhã Điềm bĩu môi.
Đúng vậy không ai cấm lớn rồi thì không thể nhảy nhót. Đôi khi sống trẻ con một chút lại tốt, không yêu, không hận, không phiền muộn.
Đi một lúc hai người cũng đi sóng đôi, Nhã Điềm nhìn ra bờ sông, bước chân nhẹ nhàng giống như đang đếm từng bước.
– Khải Huy, tôi có một câu muốn hỏi cậu._Nhã Điềm không nhìn hắn nói thẳng là không dám nhìn.
– Hỏi đi!_Khải Huy để ý thấy hai tay nó nắm chặt đặt sau lưng giống như có điều khó nói.
– Cậu…có ý định tranh thứ hạng trong kì thi tới không?
– Chỉ là một kì thi thứ hạng không quan trọng, tại sao cậu phải hỏi như vậy?
– Tôi, tôi ý của tôi là giống như một thứ nào đó cậu muốn có bị người khác lấy mất. Nhưng đột nhiên một ngày nó xuất hiện lại, cũng có một người khác muốn có nó vậy cậu sẽ làm thế nào?_Nhã Điềm càng nói càng lộn xộn.
Khải Huy càng mờ mịt không biết nó đang nói cái gì. Hắn im lặng rất lâu đứng một chỗ. Nhã Điềm đi vài bước cũng dừng lại.
– Tôi sẽ….không giành nếu thứ đó không thuộc về tôi. Cậu nghĩ xem ngay từ đầu thứ mình muốn có mà cũng không thể giành lấy được thì liệu lần sau có khả năng giữ nó bên cạnh không?
Nhã Điềm chợt run lên:
– Nhưng đó là thứ cậu yêu thích thì sao?
– Ngốc! Chỉ là đồ vật cậu cần gì khẩn trương như thế?_Khải Huy phì cười gõ lên trán nó một cái.
– Cậu…không thể trả lời nghiêm túc một chút sao?_Nhã Điềm xoa trán trừng mắt nhìn hắn. Nó cảm thấy có điểm bất công, tại sao hắn bằng tuổi nó lí do gì mỗi lần trừng mắt nhìn hắn đều phải ngẩng đầu.
– Tôi không phải trả lời rồi đó sao.
Hắn bỏ nó đứng đó đi đến một gốc bằng lăng khác, tán rậm hơn. Hắn biếng nhác lại nằm trên bãi cỏ.
Nhã Điềm có điểm tức giận, nhưng cũng không biết vì sao tức giận nữa.
– Nằm xuống đây! Thời gian còn sớm, nơi đây cũng không tệ ngủ một giấc đi._hắn nhẹ giọng nói.
– Cậu định ngủ trên bãi cỏ này sao? Không sợ côn trùng cắn cậu sao?_Nhã Điềm nhìn hắn đang chuẩn bị ngủ thật sự có điểm kinh ngạc hỏi.
– Không sợ. Mỗi cuối tuần tôi đều ra đây đi dạo rồi ngủ một giấc mới trở về._hắn mỉm cười.
– Đi…với Anh Trúc?_Nhã Điềm nhíu mày.
Nụ cười Khải Huy méo xệch, khi không nhắc đến Anh Trúc làm cái gì.
– Một mình.
– À…cậu muốn yên tĩnh cho nên mới ra đây?
– Đúng vậy._