
n ai cả bởi vì hai cậu nhất định mãi mãi ở bên cạnh tôi.”
Đúng vậy nó luôn hi vọng trong hai người sẽ không có bất cứ ai rời xa nó. Chí ít trọn đời này là như vậy, nó luôn tin tưởng vào điều đó. Cho đến khi người đó ra đi nó vẫn không thể tin, không thể chấp nhận một sự thật phũ phàng như vậy. Người con trai đó không chỉ rời xa nó một, hai ngày mà là trọn đời này nó cũng không thể nào gặp lại nữa. Nó trốn tránh cảm giác mất mát, đau thương muốn tìm đến một nơi yên tĩnh. Không ngờ tạo hóa cũng trêu nó, ngay ngày đầu bước vào ngôi trường mới nó đã chạm mặt với một người có khuôn mặt hao hao giống như người con trai đó. Là cảm giác đau lòng, là tội lỗi, là áy náy vì thế nó muốn tìm hình bóng Nam Thành từ Tuấn Nguyên. Nhưng nó sai rồi, Nam Thành và Tuấn Nguyên không có tính cách cùng sở thích giống nhau. Nó lại nhớ đến câu trả lời của nó dành cho Nam Thành, nó không muốn ai lìa xa nó cả. Vì đã có một người một người lìa xa nên nó không muốn mất thêm một người nữa. Nó lựa chọn trở về dù chỉ với cương vị một cô bạn thân cũng được, chỉ để có thể được bên cạnh Khải Huy. Nó không có can đảm thừa nhận tình cảm của nó dành cho Khải Huy nhưng lại không muốn rời xa hắn. Là nó ích kỉ nhưng chỉ cần được nhìn thấy hắn mỗi ngày thôi đã đủ. Nhưng trước khi rời đi Tuấn Nguyên, cậu ta đã nói muốn nó ở lại. Nó chỉ mỉm cười nói có duyên sẽ gặp lại, nó nói muốn trở về bên gia đình, bên những người bạn của nó. Điều làm nó sững sờ nhất trước khi nó đi chính là câu hỏi của Tuấn Nguyên.
“ Nếu cậu và tôi có duyên gặp lại có phải cậu sẽ cho tôi một cơ hội không?”
Nó đã im lặng không trả lời, lặng lẽ rời đi. Cho đến ngày gặp lại Tuấn Nguyên nó không khỏi ngây người, luôn tìm cách trốn tránh cậu ta. Nó không muốn trả lời câu hỏi đó và cũng không muốn một lần nữa đối diện với sự lựa chọn. Tại sao lúc nào cũng phải bắt nó lựa chọn một trong hai người con trai. Cả hai người cứ như vậy ở cạnh nó không tốt sao, bất quá nó sẽ không chọn yêu ai nữa, cứ như vậy làm bạn thân của hai người. Nhưng là…đó chỉ là ý nghĩ mà ý nghĩ thường trái với lí lẽ con tim. Trong tim nó rõ ràng đã có đáp án nhưng lại không muốn đối diện mà thôi.
Nhã Điềm ngơ ngác trở về phòng, đầu óc bỗng chốc rối loạn. Khi nghe Tuấn Nguyên hỏi đến điều đó, nó chỉ lắc đầu trả lời một câu giống như nó đã trả lời Nam Thành.
“ Nếu có thể thì cả hai người đừng ai đứng đầu bảng như vậy tôi sẽ không phải lựa chọn.”
CHƯƠNG 19.2 : CHẠM VÀO NỖI ĐAU
“ Điềm…tôi sẽ không để cậu xảy ra tình trạng này nữa.”
Bước chân Khải Huy chậm chạp giống như không có mục đích. Dáng hắn cao cao, hai tay đút túi quần đi dọc theo bãi cỏ bên bờ sông. Khi nhìn thấy Tuấn Nguyên cùng Nhã Điềm nói chuyện hắn đã rời đi và trong vô thức cũng ra khỏi cổng trường đi đến bờ sông phía sau trường. Vì hôm nay là chủ nhật, bãi cỏ bên bờ sông càng nhộn nhịp. Có người ra đây câu cá cũng có người ra đây dựng một cái lều gọi là cuộc dã ngoại nho nhỏ. Bên kia bờ sông nhà ở san sát, ở bên nay lại là một bãi cỏ xanh mướt. Vì ở khu vực trường học cho nên phía sau trường cũng không có nhà dân. Vì ít người đi lại nên đám cỏ ở đây càng xanh mướt.
Trong lòng Khải Huy buồn bực, lâu lâu lại hất một hòn sỏi trắng văng xuống bờ sông. Trong làn gió lạnh lẽo của mùa đông, bóng dáng cao ráo ấy càng trở nên cô độc. Hắn thở dài một hơi, làn khói lạnh lẽo cũng theo đó bay ra tỏa vào không khí. Nắng đã lên cao, ánh nắng khiến lòng người cảm thấy ấm áp yên bình. Khải Huy ngồi xuống bãi cỏ, nhìn dòng nước lượn lờ trôi. Bèo xanh trôi theo con nước mang theo vệt dài xanh biếc trên dòng nước.
Khải Huy cảm thấy rất buồn chán cũng không biết làm gì để giải tỏa sự khó chịu đang đè ép trong lòng. Hắn hết ngồi rồi ngã người ra sau nằm hẳn xuống bãi cỏ. Mở mắt nhìn lên liền thấy những tán bằng lăng rậm rạp, xơ xác. Càng nhìn vào sau những kẽ hở là khoảng trời xanh, có nắng yếu ớt xuyên qua. Nơi nào đó trong kí ức một thoáng hiện về.
Năm đó, hắn và nó chín tuổi dĩ nhiên còn có cả Nam Thành lẫn Thục Đoan. Hắn nhớ nó rất thích hoa bằng lăng. Cái màu tím nhàn nhạt nhưng buồn thảm đạm. Hắn bĩu môi khinh thường nó. Hắn nói người ta thích hoa hồng, hoa tuy-lip hay hoa thủy tiên gì đó. Ai lại giống như nó thích loài hoa chẳng cao quý mà nhìn màu cũng chẳng cảm thấy vui. Hắn nhớ nó lườm hắn bảo hắn cứng nhắc làm gì biết thưởng thức nét đẹp hồn nhiên cùng dịu dàng như nét đẹp của nữ sinh mới lớn của hoa bằng lăng. Hắn bật cười, chỉ là mấy cánh bằng lăng mỏng manh mà nó cũng có thể đem ra so sánh được. Tuy vậy hắn đã để nó trong lòng, hắn chưa bao giờ quên. Sinh nhật tròn mười tuổi của Thục Đoan. Rất nhiều bạn bè đến tặng hoa cùng quà cho Thục Đoan. Nghe nói Thục Đoan thích hoa hồng cho nên rất nhiều nam sinh tặng kèm cả hoa hồng. Hắn thấy thế liền trêu ghẹo nó:
– Tiểu Điềm cậu xem con gái người ta phải thích những loài hoa hồng như thế, ai như cậu lại đi thích loài hoa không người để mắt đến.
– Tôi…tôi thích màu nhẹ nhàng._Nhã Điềm trừng mắt nhìn hắn.
Đó là lần đầu hắn thấy nó tỏ ra thái độ kịch liệt không thích hoa hồng. Nhưng hắn nhận ra trong