
mắt nó có sự tiếc nuối. Hắn không thể lí giải được ánh mắt đó là vì sao tiếc nuối. Nếu đã nói chán ghét thì ánh mắt phải cực kì muốn tránh xa mới đúng nhưng ánh mắt nó giống như là thèm khát muốn được chạm vào.
– Vì sao cậu không chọn hoa hồng màu khác đâu nhất thiết màu đỏ.
– Vì…vì nó có gai. Hơn nữa hoa hồng mỗi màu một ý nghĩa đâu có giống nhau chứ.
Lần này không chỉ có hắn cười mà cả Thục Đoan và Nam Thành cũng cười. Hắn nhớ cả ngày sinh nhật của Thục Đoan thấy hoa hồng nó liền tránh đi chỗ khác như tránh tà vậy. Mỗi lần như thế nó đều kéo Nam Thành cùng Thục Đoan qua ngồi cạnh ngăn cách giữa nó và hoa hồng. Hắn cảm thấy buồn bực kể từ đó. Bởi vì người nó hướng đến luôn là Nam Thành. Tại sao không lúc nào nó nhìn về phía hắn. Cái đêm đó kết thúc buổi tiệc sinh nhật của Thục Đoan. Nó rất là tự nhiêm nhảy lên xe hắn cho hắn đưa về nhà. Trên đường về nó nhảy mũi không ngừng. Hắn và Nam Thành cùng quan tâm hỏi nó nhưng nó bảo không sao. Sau khi Nam Thành trở về nhà, hắn cũng quay xe về nhà nhưng vì có chuyện muốn hỏi nó cho nên quay trở lại. Hắn thấy nó đứng tựa cổng hơi thở nặng nề. Hắn kinh hoàng đến mức bỏ chiếc xe chạy đến đỡ lấy nó. Nhã Điềm xụi lơ ngã trong vòng tay hắn. Hắn định cõng nó vào nhà nhưng ba Nhã Điềm đã ra đến cổng bế nó vào nhà, hắn cũng đi theo sau. Hắn thấy ba mẹ nó nhìn nó bằng ánh mắt đầy lo lắng. Hắn cũng đứng ngồi không yên. Lần đầu tiên hắn cảm giác được hắn thật sự rất để ý đến nó. Nhã Điềm không có tỉnh lại, trên tay còn nổi lên mấy chấm đỏ như muỗi đốt. Mẹ nó nhìn hắn hỏi:
– Khải Huy con nói cho cô biết có phải Nhã Điềm đã chạm đến hoa hồng phải không?
Hắn giật mình, chợt hiểu hóa ra không phải nó ghét hoa hồng mà chỉ là không thể đến gần mà thôi.
– Không có chạm qua nhưng ở cự li gần._hắn đáp.
Mẹ nó bỗng nhiên rơi nước mắt, nắm lấy tay nó. Bà lẩm bẩm giống như để bà nghe cũng như để cho Khải Huy nghe.
– Con bé này rất ngốc. Từ nhỏ đã dị ứng với phấn hoa hồng nhưng lại không muốn ai biết. Cho nên trước mặt người khác đều ương ngạnh cứng đầu bảo là bản thân ghét nhưng thật ra nó rất thích chỉ là không thể đến gần.
Khải Huy run lên, tay hắn nắm chặt nhìn vào thân ảnh đang mê man bất tỉnh trên giường lòng bỗng quặng thắt.
“ Điềm…tôi sẽ không để cậu xảy ra tình trạng này nữa.”
Từ đó hắn đã biết nó không thể đến gần hoa hồng. Mẹ nó bảo hắn đừng để nó biết rằng hắn đã biết chuyện này. Chính vì thế nó cũng không biết là hắn đã biết trước đó chứ không phải là lúc Nam Thành đưa nó đến vườn hoa hồng hắn mới biết. Chính vì chuyện đó mà hắn đã cùng Nam Thành cãi vả một trận.
Có rất nhiều điều nó không biết nhưng hắn biết. Cũng giống như sự đợi chờ của hắn nó có biết chăng?
Khải Huy thoáng cái nhắm mắt ngủ trên bãi cỏ dưới tán bằng lăng. Những chuyện trong quá khứ hắn không muốn quên cho dù là nỗi đau hay niềm vui chỉ cần có nó hắn đều sẽ nhớ. Hắn chỉ mong một ngày nào đó nó nhìn về phía hắn. Cho đến bây giờ hắn vẫn thấy bản thân vẫn đứng nhìn theo nó. Nhìn nó cùng một người khác nói cười cũng giống như hai năm trước nhìn nó cùng Nam Thành sánh bước bên nhau. Nhìn nó vì Nam Thành để bị dị ứng phấn hoa nhưng bỏ quên cuộc hẹn với hắn. Đến hôm nay vẫn thế nó vì Tuấn Nguyên bỏ quên cuộc hẹn đi dạo bờ sông cùng hắn.
Đêm trước, hắn nhắn tin cho nó, tin nhắn rất đơn giản: “ Mai tôi đưa cậu ra bờ sông dạo.”
“ Có gọi Thục Đoan không?”
“Không cần. Thời gian của Thục Đoan bị Tần Trực giành mất rồi chẳng đến lượt chúng ta đâu.”
“ Được rồi, mai gặp ở bờ sông”
Chính vì thế hắn mới đến tìm nó nhưng hình như là không đúng lúc thì phải. Khải Huy thở dài, quên đi không muốn để ý nữa. Nếu đã hẹn hắn sẽ đợi. Cũng giống như nếu đã yêu hắn sẽ chờ. Khải Huy nhắm mắt muốn ngủ, hắn loáng thoáng nghe tiếng bước chân nhưng không có mở mắt. Nơi đây có vài người qua lại nghe tiếng bước chân là lẽ thường.
Khải Huy cảm thấy có ngọn cỏ khẽ chạm vào khuôn mặt rồi đến mũi rồi lên lông mi. Hắn nhíu mày mở mắt bàn tay nắm chặt cổ tay bé nhỏ. Người nọ giật mình mặt nhăn nhó ngồi bẹp xuống bãi cỏ. Hắn chống tay ngồi dậy, xoay người một cái liền chống hai tay bao lấy thân thể nhỏ bé đang ngồi bẹp trên bãi cỏ kia. Người nọ trừng mắt nhìn hắn.
– Cậu…không có ngủ sao?_Nhã Điềm nhìn chằm chằm gương mặt hắn.
Ánh mắt hắn chợt sáng, từ sâu trong lòng dâng lên một cảm giác ấm áp đến kì lạ.
CHƯƠNG 20.1: KHOẢNH KHẮC NHẸ NHÀNG.
“Cậu….làm người ta thật sự không biết phải làm sao. Tôi không như cậu.”
Nắng ấm dàn trải khắp bãi cỏ, ai nấy làm việc của mình. Cũng dưới gốc bằng lăng, có hai người đang mặt đối mặt nhìn nhau chằm chằm.Thời gian giống như dừng lại sau giây phút giọng nói của Nhã Điềm vang lên. Khải Huy chính là có chút mơ màng muốn nhìn cho rõ.
– Cậu nhìn tôi như vậy làm gì?_Nhã Điềm kì quái chống hai tay ra sau cho khỏi ngã.
Mà tư thế của hai người cũng rất kì quái. Nói là dễ hiểu lầm.
– Cậu đến trễ nửa tiếng._Khải Huy nhếch lên một nụ cười ngồi thẳng người, nâng tay nhìn đồng hồ kết tội.
– A…cái này…tại tôi mãi nói chuyện với Tuấn Nguyên khi về phòng mới nhớ đến._Nhã Điềm ngượng ngùng giải thíc