
ết chắc đấy._Thục Đoan lườm cậu ta một cái.
Tần Trực nhún vai cười. Hai người đi một lúc liền chạm mặt Anh Trúc đứng đó nhìn theo bóng dáng Tuấn Nguyên. Thục Đoan cùng Tần Trực không cần ra hiệu cũng đồng thời nhìn nhau khó hiểu. Hai người họ chính là có một dấu chấm hỏi lớn:
Anh Trúc cùng Tuấn Nguyên ở đây làm gì?
CHƯƠNG 21.1: BẮT CÁ HAI TAY?
“ Cậu chưa trả lời tôi, tại sao cậu lại đến hồ bơi? Không phải nhớ tôi đấy chứ?”
Nhã Điềm ngồi bên bàn học cạnh cửa sổ trong phòng tại kí túc xá. Ánh mắt mơ màng nhìn tán cây đang xào xạc, nghe gió vi vu thổi như tiếng sáo. Nó không ngừng cắn bút rồi thở đài. Cảm giác lạ lẫm nào đó bất chợt ùa đến.
– Này, cậu làm sao thế?_ Thục Đoan nhăn trán, đưa tay huơ loạn trước mặt Nhã Điềm.
– Tôi đâu có sao._Nhã Điềm lười biếng trả lời rồi cầm bút viết viết kẻ kẻ.
– Còn nói là không sao?
Thục Đoan không dám tin trợn mắt nhìn Nhã Điềm.
– Cậu nhìn xem đây là sách gì?_Thục Đoan tỏ ra bất mãn.
– Thì là hóa học.
– Cậu cũng biết nó là sách hóa học sao?
Nhã Điềm bị hỏi như thế càng thêm mờ mịt, không rõ hôm nay Thục Đoan bị làm sao.
– Tôi làm sao lại không biết, tôi lấy nó ra để học mà.
– Tốt! Có ai nói với cậu đem sách hóa học ra xem lại lấy quyển vở vật lí ra ghi chép là hợp lí chưa?
Nhã Điềm giật mình đảo cặp mắt trắng dã nhìn quyển vở vật lí nằm ngay trước mặt. Nó nhất thời không biết phải làm sao, đau khổ gục đầu trên bàn. Cũng tại hai cái tên chết tiệt kia cứ bay lòng vòng trong đầu nó nên nó chẳng thể tập trung vào học được. Thục Đoan cảm thấy bất lực với cô bạn này. Từ khi cùng Khải Huy đi dạo trở về, mấy ngày liền hình như tinh thần Nhã Điềm không ổn định cho lắm.
– Cậu…rốt cuộc bị làm sao hả?
– Tôi cũng không biết._Nhã Điềm uể oải nói.
– Cậu lúc nào cũng chỉ nói được một câu này thôi à?
– Tôi…., ài…thật ra cậu bảo tôi làm sao đối mặt với hai người họ đây?_Nhã Điềm cảm thấy cực kì khó xử.
Một người vừa tuyên bố sẽ theo đuổi, một người lại tuyên bố buông tay. Trong khi nó lại hướng về người muốn buông tay. Cái loại tình cảm phức tạp này không biết diễn tả thế nào.
– Cậu không kể rõ đầu đuôi tôi làm sao mà biết đường phân giải cho cậu, suốt ngày cứ ngồi đấy mà ngẩn người như một con ngốc ấy._Thục Đoan lắc đầu, mang sách ra đọc.
– Cũng không có gì. Tuấn Nguyên nói cậu ta muốn tôi cho cậu ta cơ hội cạnh tranh công bằng cùng Khải Huy.
– Thế à? Tốt, thì cứ để hai người họ cạnh tranh đi._Thục Đoan thờ ơ.
– Nói với cậu cũng bằng thừa. Tình cảm đâu phải món hàng mà có thể đem ra cạnh tranh cao thấp. Cậu không phải học ban C sao? Tại sao ngay cả một chút tình cảm đều không có thế hả?
– Ồ, vậy theo cậu nói những người học ban C đều dồi dào tình cảm sao?_Thục Đoan không cho là đúng.
– Chí ít họ sẽ cảm thụ tốt hơn những người học ban A toàn con số cùng công thức.
– Ờ, cái này tôi đồng tình. Thật ra lòng cậu hướng về ai thì đó là đáp án, thay vì suy nghĩ xem ai bị tổn thương hay là cậu đem tình cảm của mình nói ra luôn đi._Thục Đoan thẳng thắn đưa ra đáp án.
Nhã Điềm trầm mặc, ánh mắt lại nhìn về một khoảng trời xanh qua khung cửa sổ.
– Chuyện đó…tính sau đi, tôi muốn chuẩn bị cho kì thi sắp tới._Nhã Điềm thở dài không muốn nghĩ đến nữa.
– Cậu…chuyện cũ đã qua rồi, đã gần hai năm cậu cũng không thể quên sao? Huống hồ đó đều không phải lỗi của hai người.
Nhã Điềm chợt run lên, cụp mắt lãng tránh một sự thật. Nó im lặng thu dọn sách vở bỏ vào cặp rồi đứng dậy rời khỏi bàn học.
– Tôi cảm thấy không thoải mái muốn ra ngoài một chút.
Thục Đoạn trợn mắt nhìn Nhã Điềm tìm cách trốn tránh. Nhưng có thể làm gì nó đây? Thục Đoan thở dài nhìn bóng lưng Nhã Điềm dần khuất khỏi tầm mắt.
Nhã Điềm lặng lẽ đi ra khỏi kí túc xá rồi đi dọc theo hành lang, cho đến khi bước chân không biết từ lúc nào đã đến hồ bơi. Cái nơi mà Khải Huy cấm nó không được đến đó nữa. Vì hắn sợ nó rơi xuống hồ giống như lần trước. Nó cười khẽ một tiếng, có ai dại lại đi nhảy xuống hồ trong khi không biết bơi chứ, nếu không phải trường hợp bất đắc dĩ. Nhã Điềm ngồi ngẩn người một góc nhìn làn nước trong xanh của hồ bơi, đường bơi thẳng tắp từ đầu hồ bên nay đến đầu hồ bên kia.
Nhã Điềm giật mình nhìn dáng người lặn hụp dưới đường bơi. Từng động tác bơi thật nhanh, thật dứt khoát thật giống… Nhã Điềm kích động đứng dậy muốn nhìn xem. Người kia bơi đến đích, cởi bỏ kính bơi. Khuôn mặt ấy phút chốc làm Nhã Điềm run lên.
Tuấn Nguyên từ hồ bơi đi lên, nhanh chóng lau thân người ướt sũng rồi thay một bộ đồ thể thao đi ra ngoài. Cậu ngẩn người một lúc khi thấy Nhã Điềm ngồi đó nhìn cậu.
– Điềm, sao cậu lại ở đây?
Nhã Điềm giật mình thu hồi ánh mắt quá mức kích động kia, tròn mắt hỏi lại:
– Cậu…không lạnh sao? Mùa đông còn xuống bơi.
Tuấn Nguyên bật cười.
– Đã thành thói quen.
Nhã Điềm trừng mắt nhìn cậu ta, rùng mình một cái liền xoay người đi ra khỏi hồ bơi. Tuấn Nguyên cũng đi theo phía sau. Bọn họ đi ra khỏi hồ bơi rồi đi về hướng thư viện. Trên đường cả hai vẫn im lặng. Tuấn Nguyên nhìn thấy người phía trước đi đến thì nở một nụ cười thâm ý.
– Cậu chưa trả lời tôi, tại sao cậu lại đến