Old school Swatch Watches
Tôi làm điều đó… vì cậu!

Tôi làm điều đó… vì cậu!

Tác giả: Dương Yến

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323473

Bình chọn: 10.00/10/347 lượt.

a phía sau. Khuôn mặt nhăn nhó đến thảm thương. Khải Huy bất đắc dĩ vỗ trán một cái cảm thán.

– Cậu…có thể đừng vụng về như vậy không?

– Ai…ui đừng đứng đó nữa, mau kéo tôi dậy!_Nhã Điềm trừng mắt nhìn hắn đang chế nhạo nó.

Khải Huy cười cười, không biết phải nói nó như thế nào. Hắn chỉ có thể đi đến kéo nó dậy. Nhưng mà hắn kéo tay nó vòng qua vai hắn, xốc một cái Nhã Điềm liền ngồi lại trên lưng hắn.

– Này tôi bảo cậu kéo tôi dậy, không bảo cậu cõng tôi.

– Nói mãi thế, rất nhiều người muốn tôi cõng đấy.

Khải Huy đưa giày cho Nhã Điềm xách liền đi vòng qua con đường khác.

– Thế cậu đã cõng bao nhiêu người rồi?

– Cõng…ba người.

Hắn vẫn đang suy nghĩ. Nhã Điềm lại lẩm bẩm đếm.

– Ba người…ngoài tôi ra hai người còn lại là ai thế?

– Ngoài cậu ra còn có Thục Đoan và…_hắn lấp lửng.

Nhã Điềm nhíu mày, trong đầu nó đang suy nghĩ đến cái tên “Anh Trúc”. Người nào đó lại rất bình tĩnh thử thách trí tưởng tượng của nó. Không biết từ lúc nào mà ý nghĩ đã biến thành lời nói.

– Là Anh Trúc à?

– Cậu không còn cái tên nào khác để nói sao?

– Không nghĩ ra được.

Khải Huy im lặng. Nhã Điềm càng nghĩ như thế. Một đoạn đường trên bãi cỏ hai người im lặng không nói.

– Sao im lặng mãi thế, rốt cuộc người cậu cõng còn ai thế?

– Cậu biết để làm gì?

– Tôi…

Nhã Điềm cứng họng, chính nó cũng không biết bản thân vì sao muốn biết. Nó sợ người hắn cõng là Anh Trúc hoặc chính là một cô gái xa lạ nào đó. Trong lòng nó không phải giận dữ mà là có cảm giác mất mát xa lạ.

– Người thứ ba là Tần Trực._người nào đó bất đắc dĩ nói.

– Tần Trực?_Nhã Điềm kinh hô.

– Không biết trong đầu cậu nghĩ cái gì nữa.

– Phụt…ha ha, cậu ta bị làm sao phải cần cậu cõng thế?

Khải Huy nhíu mày khó hiểu, nó vì sao đột nhiên cười vui vẻ như vậy?

– Chính là tập bóng bị thương, tôi phải cõng cậu ta đến phòng y tế.

– Hóa ra thế. Tôi còn tưởng…hai cậu chơi trò tình nhân lãng mạn.

Khải Huy thấy một đàn quạ đen bay ngang đỉnh đầu. Hắn thật sự có cảm giác bất lực. Trong đầu hắn đột nhiên thoáng hiện một ý nghĩ.

– Vậy tôi và cậu cũng gọi là tình nhân sao?_một nụ cười hưng phấn hiện ra.

Toàn thân Nhã Điềm cứng đờ. Đúng là nó không suy nghĩ đến điểm này.

– Làm, làm sao giống được.

– Sao lại không giống cũng là cõng thôi. Có gì khác biệt?

Nhã Điềm im lặng. Khải Huy cười cười. Đây gọi là gậy ông đập lưng ông rồi. Đi một lúc cũng ra khỏi bãi cỏ. Nhã Điềm rất nhiệt tình muốn nhảy xuống:

– Nè thả tôi xuống đi!

– Không chơi trò tình nhân lãng mạn nữa à?

Nhã Điềm trừng mắt nhìn hắn. Hắn thế nào đùa dai như vậy? Thật sự là Nhã Điềm bị câu nói kia làm cho mặt đỏ tim đập loạn nhịp.

– Không chơi, không chơi, thả tôi xuống!

Khải Huy cũng không ép buộc mà thả nó xuống. Người nào đó nhanh chân mang giày liền đi nhanh về phía trước. Khải Huy nhìn tốc độ của nó mà không khỏi phì cười:

– Ha ha, Điềm…cậu làm gì gấp gáp như thế?

Chỉ thấy ai đó càng đi càng nhanh không có quay đầu lại giống như chạy trốn. Khải Huy ở phía sau thong thả đi, một chút hối hả cũng không có. Tuy vậy người ta vẫn nhìn ra giữa hai người họ lại tựa như đang ở rất gần nhau.

Anh Trúc đứng ở một góc phía trong cổng. Hai tay cô siết chặt, dù không nghe hai người họ nói gì nhưng nhìn thái độ vui vẻ của Khải Huy thì biết mối quan hệ của hai người họ đã được cải thiện hơn trước rồi. Cũng có một người con trai nở một nụ cười đứng cách Anh Trúc không xa. Cậu ta vòng tay ôm ngực dựa thân cây.

– Không cần giận dữ như thế?

Anh Trúc giật mình nhíu mày, xoay người lại nhìn chằm chằm người con trai đang chế nhạo cô.

– Cậu đừng chế nhạo tôi, cậu cũng như vậy thôi không phải sao? Không phải hôm nay cậu nói sẽ cùng Nhã Điềm đi chơi sao, tại sao hai người họ lại ở cùng nhau?

Tuấn Nguyên nhún vai xoay người bước đi. Trong mắt cậu ta thoáng qua một tia ảm đạm. Cậu ta có hẹn nó cùng đi dạo đấy chứ nhưng nó đã từ chối. Nó còn rất thẳng thừng nói là có hẹn cùng Khải Huy. Cậu ta còn có thể ép buộc sao?

– Nè, tôi đang hỏi cậu đó._Anh Trúc bực mình đi phía sau cậu ta chất vấn.

– Tôi cùng Nhã Điềm đi hay không có liên quan gì đến cậu?_Tuấn Nguyên nhíu chặt mày, dừng bước cúi đầu nhìn người con gái thấp hơn mình cả cái đầu.

Anh Trúc lùi lại mấy bước, sao cô cảm thấy ánh mắt người này còn khó hiểu hơn cả Khải Huy. Ánh mắt Khải Huy bất quá chỉ có vô tình lạnh lùng còn cậu ta là mẫu người ôn hòa nhưng mỗi lần đối diện với cô thì giống như biến thành một người khác vậy.

– Tôi…tôi…không muốn họ ở cạnh nhau.

– Vậy cũng không liên quan đến tôi, cớ gì tôi phải trả lời cậu.

Tuấn Nguyên lạnh lùng xoay người đi. Anh Trúc càng tức giận khi nhìn thấy bộ dạng thờ ơ của cậu ta.

– Cậu là tên hèn nhát, ngay cả yêu một người cũng không có can đảm theo đuổi.

Tuấn Nguyên vẫn bước đi, càng đi càng xa giống như từng lời nói của Anh Trúc chỉ là gió thoảng qua tai.

– Ha ha, Thục Đoan cậu nhìn xem mấy bức ảnh này thật là sinh động._giọng Tần Trực từ cổng sau của trường vang lên.

Chỉ thấy hai thân ảnh lấp ló bây giờ mới hiên ngang đi ra.

– Cậu có thể nhỏ tiếng một chút không, nếu để Khải Huy nghe thấy chúng ta ch