
c chiếm hơn trước. Lúc trước cũng có một lần nó đi cùng Nam Thành có việc nhưng hắn cũng nổi giận ngay ngày hôm sau liền trở nên lãnh đạm không quan tâm.
CHƯƠNG 10: ĐAU THƯƠNG
“Không! Nhã Điềm, tôi không cho phép cậu rời khỏi tôi!”
Buổi chiều tà nắng đã tắt, Nhã Điềm thở dài mệt mỏi ôm chặt hai vai có chút cô đơn cùng giá lạnh.
Không biết nó cảm thấy thế nào nhưng suốt cả buổi học nó không thể nào đối mặt với Khải Huy. Những lúc bắt gặp ánh mắt của Khải Huy nó đều lãng tránh. Cái con người đó thái độ với nó luôn thất thường, mới ngày hôm qua nổi giận với nó qua hôm sau lại dịu dàng ân cần. Nhưng những hành động đó không thể làm nó vui, nó cảm thấy có sự tội lỗi cùng khó chịu. Khó chịu vì ánh mắt của người khác nhìn nó, cả ánh nhìn đầy căm ghét của Anh Trúc.
Nhã Điềm cười nhạt một tiếng, sự thật vẫn là sự thật người con trai kia đã ra đi để lại nó trong tội lỗi cùng một vết thương lòng quá lớn.
Không biết từ khi nào Nhã Điềm đã bước đến hồ bơi, hồ bơi rất rộng nhưng hôm nay lại khá vắng chỉ vài học sinh đến tập bơi. Nhã Điềm mon men theo bờ hồ cứ như vậy mà đi, làn nước xanh trong thấy rõ đáy hồ. Những làn nước khẽ gợn theo nhịp bơi của người bơi.
Anh Trúc đang lặn hụp trong làn nước, cô bơi rất giỏi hoàn toàn trái ngược với Nhã Điềm. Nhã Điềm không biết bơi và nó cũng ghét nước, làn nước lạnh lẽo đã cướp đi người con trai đó. Nhưng không hiểu sao hôm nay nó lại đi đến hồ bơi, có chăng bóng dáng người con trai ấy dưới đáy nước? Không thể nào có chuyện đó xảy ra, người con trai đó đã đi rồi đi rất xa và sẽ không bao giờ trở về.
Nhã Điềm sợ sệt đưa chân chạm nước ngay lập tức liền rụt chân lại.
Lạnh, lạnh quá!
Đó là tất cả cảm giác mà Nhã Điềm cảm nhận được. Nam Thành đã từng chịu lạnh giá như vậy mà ra đi sao? Nó không thể tượng tượng sự cô đơn, đau khổ cùng hụt hẫng trong đó. Nam Thành bơi rất giỏi làm sao có thể bị nước đánh bại mà lấy đi sinh mạng của cậu. Nó nhớ rất rõ ngày đó nó và cậu chia tay nên cậu mới ra đi như vậy. Tất cả là tại nó, một đứa con gái ngu ngốc với tình yêu ngộ nhận của tuổi mười lăm. Bây giờ Nhã Điềm trở nên sợ hãi, nó sợ nước, sợ cả yêu. Nó không muốn thấy tiếp một bi kịch khác, không muốn thấy một Nam Thành thứ hai ra đi.
Anh Trúc từ trong làn nước bước ra khỏi hồ bơi, quàng lên trên người tấm khăn lông trắng. Liếc mắt nhìn thấy gương mặt Nhã Điềm đang đưa mắt ảm đạm nhìn vào làn nước. Anh Trúc nhếch môi cười nhạt, cô không thích Nhã Điềm từng cử chỉ hành động của Nhã Điềm đều làm cho Anh Trúc không thuận mắt. Mỗi lần nhìn thấy sự quan tâm của Khải Huy dành cho Nhã Điềm thì sự ghen ghét trong cô càng lớn.
Anh Trúc luôn cho rằng sự yếu đuối của Nhã Điềm đều là giả tạo. Những thứ đó chỉ dùng để lừa gạt tranh lấy sự quan tâm của Khải Huy.
– Nhã Điềm hôm nay cậu cũng đi bơi sao?_Anh Trúc đi đến cạnh Nhã Điềm giương môi cười.
– Làm gì có, cậu biết rõ tôi không biết bơi mà.
Nhã Điềm gương mặt có chút tái nhợt, cô không biết bơi vậy đến hồ bơi để làm gì. Chuyện này nói ra thật buồn cười.
– À tôi quên mất, vậy cậu đến đây làm gì? Tham quan sao?
– Tôi vô tình đi ngang đây nên vào xem thử thôi._Nhã Điềm hít một hơi thật sâu cố lấy bình tĩnh.
– Vậy tôi về trước không phiền cậu._Anh Trúc liếc Nhã Điềm một cái rồi bước đi.
Không ngờ đi ngang Nhã Điềm, Anh Trúc lại nhìn thấy sợi dây chuyền trên cổ Nhã Điềm. Ánh mắt Anh Trúc đột nhiên dâng lên cảm xúc phức tạp. Sự tức giận cũng không thể khống chế được.
– Sợi dây chuyền này cậu từ đâu mà có?_Anh Trúc nhìn Nhã Điềm giận dữ nắm chặt sợi dây chuyền.
– Đây…đây là của Nam Thành tặng tôi._Nhã Điềm lo lắng đưa tay nắm lấy sợi dây chuyền.
– Cậu nói dối._Anh Trúc giật mạnh sợi dây chuyền ra khỏi cổ Nhã Điềm.
– Cậu làm cái gì vậy mau trả sợi dây đó cho tôi, tôi không nói dối đó là sự thật._Nhã Điềm hoảng hốt cố với tay lấy sợi dây chuyền từ tay Anh Trúc.
– Cậu còn nói là thật sao? Cậu là một con người giả tạo_Anh Trúc trừng mắt tức giận nắm chặt sợi dây chuyền trong nay như muốn sợi dây chuyền lập tức biến mất trong nháy mắt.
– Tôi không nói dối cậu mau trả đây!_Nhã Điềm đáy mắt có sự lo sợ rằng Anh Trúc sẽ làm hỏng sợi dây chuyền kia.
– Cậu coi trọng nó lắm đúng không?_Anh Trúc nhìn chằm chằm Nhã Điềm nở nụ cười nửa miệng.
Trong nháy mắt sợi dây chuyền trong tay Anh Trúc bay ra giữa hồ bơi không chút thương tiếc. Sợi dây chuyền dần chìm xuống tận đáy hồ bơi.
Nhã Điềm trợn mắt kinh ngạc lẫn đờ đẫn nhìn theo kỉ vật duy nhất mà Nam Thành để lại rơi xuống hồ nước lạnh giá. Bàn tay Nhã Điềm run lên nắm chặt lại. Khóe mắt bắt đầu cay. Làm sao Anh Trúc lại hành xử như vậy với nó? Sợi dây chuyền đó là thứ duy nhất nó còn biết được sự tồn tại của Nam Thành quanh nó vì sao cô có thể tàn nhẫn vứt nó đi.
– Cậu vì sao lại làm như vậy hả?_Nhã Điềm run rẩy đôi môi.
– Đơn giản vì tôi thấy nó không xứng với cậu, nếu cậu thấy tiếc nuối cứ nhảy xuống lấy tôi không cản._Anh Trúc đắc ý cười.
Anh Trúc nâng mặt thách thức, cô biết Nhã Điềm không biết bơi nên dùng hạ sách này. Chỉ có cách này cô mới không chứng kiến Nhã Điềm đeo sợi dây đó.