
o ánh mắt ngạc nhiên kia khiến hắn càng có cảm giác muốn trêu chọc.
– A, cậu làm trò gì vậy mau thả tôi ra, đây là trường học.
– Vậy thì sao có ai cấm chuyện này sao?
– Nhưng tôi không muốn nổi tiếng a, cậu đừng kéo tôi xuống nước.
– Tôi thì thích hai chúng ta cùng xuống nước.
Nhã Điềm vẫn không ngừng giãy dụa nhưng cũng vô ích Khải Huy mạnh hơn nó rất nhiều. Trong khi hai người đi vừa cải nhau không dứt lại không để ý đến hai người khác đang đứng trên hành lang dõi theo một đôi mắt mang theo sự đố kị, một đôi mắt mang theo một chút chua xót.
– Làm ơn tránh ra bạn ấy bị trật chân.
Vừa đến cửa lớp trước ánh mắt ngạc nhiên của thần dân 11A1, Khải Huy thốt lên một câu vô cùng bình tĩnh lại liếc mắt cười gian với Nhã Điềm. Nhã Điềm tức đến lộn ruột đưa ánh mắt như muốn bóp nát gương mặt đang cười kia.
– Nè tôi bị trật chân lúc nào chứ?
– Vậy cậu muốn nói thế nào yêu nhau quá nên thế này à?
Ôi trời, Nhã Điềm thật không còn gì để nói có một chút tức tối cùng một chút ngượng ngùng. Nhưng là hắn gây họa sao mọi chuyện giống như họa này do nó gây ra không bằng còn dùng cái giọng này uy hiếp nó có phải quá đáng quá rồi không càng nghĩ càng không cam tâm.
– Đây là học sinh mới sao trông xinh quá!
– Là bạn gái Khải Huy sao ?
Hàng tá câu hỏi mấy đứa con trai đặt ra cho Khải Huy khiến Nhã Điềm vừa ngượng vừa xấu hổ nhưng không biết làm sao chỉ còn cách cười trừ để mặc cho Khải Huy đưa đến chỗ ngồi. Trong khi đó Khải Huy bình tĩnh như không có gì xảy ra chỉ nở nụ cười nhẹ bước đến chỗ ngồi ghé sát tai Nhã Điềm thì thầm:
– Nếu không muốn bị nghi ngờ thì cậu ít đi lại thôi.
Hành động này nhìn vào thật là vô cùng thân mật người ngoài nhìn vào phải nói là tình cảm sâu đậm khiến người ta ngưỡng mộ cùng ganh tị. Mấy nữ sinh trong lớp có người mỉm cười hài lòng cũng có người tỏ ra không cam lòng. Nhã Điềm thì bị câu nói của Khải Huy làm cho da đầu nổi lên một trận tê buốt lông tơ dựng đứng, nói như vậy không phải cả ngày hôm nay Nhã Điềm không được chạy nhảy hay sao.
– Đây là…họa do cậu gây ra tại sao phải bắt tôi giả vờ chứ?
– Vậy được để tôi nói rằng vì không muốn người yêu vất vả đi cầu thang nên bế lên đây thế nào? Cậu chọn đi!
Lại chọn lựa nhưng mà có chết Nhã Điềm cũng không để Khải Huy nói lên cái câu nói kia chính vì thế chỉ còn cách im hơi lặng tiếng. Khải Huy nở một nụ cười vô cùng thỏa mãn ngồi cạnh Nhã Điềm. Càng nghĩ hắn cảm thấy càng thú vị thật ra khi vừa nghe Nhã Điềm than thở Khải Huy đã nghĩ đến cách này để kéo Nhã Điềm lại gần hắn hơn, mặt khác còn muốn tuyên bố với những đứa con trai khác rằng Nhã Điềm là của hắn không ai có quyền động vào và đây chính là biện pháp tốt nhất.
Mấy đứa con trai trong lớp cứ nhao nhao lại gần Nhã Điềm hỏi han bị cái liếc mắt sắc bén của Khải Huy làm cho rùng mình lập tức phóng như bay về chỗ nhưng vẫn không thôi thắc mắc về mối quan hệ của hai người.
Tiếng chuông báo giờ học vang lên, lớp học trở nên nghiêm túc vô cùng thật khác xa so với cảnh hỗn độn ban nãy.
Bây giờ Nhã Điềm mới phát hiện thì ra Khải Huy và Anh Trúc học chung, ánh mắt khó chịu của Anh Trúc lại khiến Nhã Điềm có chút chột dạ nhưng nó không phạm lỗi thì sợ cái gì.
Càng ngạc nhiên hơn khi có một ánh mắt trìu mến luôn nhìn về phía nó không ai khác chính là Tuấn Nguyên, sao lại có thể như vậy nó cảm thấy một điều gì đó rất phức tạp sắp xảy ra nhưng lại không thể hình dung được đó là chuyện gì.
Tiếng bước chân vang lên ngoài hành lang mọi người vô cùng mong ngóng muốn biết người chủ nhiệm năm nay của mình là ai? Thầy hay cô? Khó hay dễ?
Nói chung rất nhiều nghi vấn về người chủ nhiệm năm nay của 11A1, đây là lớp chuyên luôn dẫn đầu của khối vì thế chủ nhiệm thường là những giáo viên giỏi và có yêu cầu đối với lớp rất cao.Vừa nhìn thấy một người thầy vô cùng đẹp trai nhưng trên gương mặt vô cùng cương nghị thần dân 11A1 nuốt khan một cái không dám hó hé tiếng nào.
Về phần Nhã Điềm có thái độ vô cùng bình thản, chuyện đó cũng rất bình thường bởi lẽ Nhã Điềm là học sinh mới. Khải Huy cũng vậy cũng lấy gì làm lạ cho lắm, thầy mang tiếng khó khăn nhưng chỉ ở một phương diện nào đó thôi cũng không có gì gọi là đáng sợ.
Lớp trưởng hô cả lớp đứng lên chào thầy không khí im ắng lạ thường, thầy chỉ nhẹ mỉm cười nói giọng khá nhẹ nhàng như gỡ một tảng đá đè nặng từ trên lưng tất cả những thành viên 11A1. Lớp trưởng không ai khác lại chính là Anh Trúc vừa nghe đến tiếng Anh Trúc tại sao Nhã Điềm có cảm giác kì lạ có chút mặn đắng trong tim. Vì đây là lớp dưới chuyển lên nên mọi người cũng không bận tâm về ban cán sự lớp năm trước ai giữ chức gì thì cứ tiếp tục giữ chức đó.
– Các em ngồi xuống đi!
Thầy vừa nói vừa ra hiệu cho cả lớp ngồi xuống rồi bước đến bàn giáo viên. Mắt thầy lướt nhìn một lượt các thành viên trong lớp rồi mở lời giới thiệu.
– Chắc các em ở đây đều biết tôi nhưng tôi muốn giới thiệu lại một lần nữa tôi tên Nguyễn Trọng Thoại sẽ là chủ nhiệm của các em năm nay và cũng là thầy giảng dạy bộ môn hóa cho các em, mong là các em sẽ phấn đấu thật tốt để giữ danh hiệu đầu bảng.
Sau câ