
năm ngoái có lẽ thành viên không thay đổi chỉ là có một người chuyển trường nên Nhã Điềm mới được xếp vào.
Về phần Khải Huy, hắn cũng đi xem phòng của mình hắn được sắp chung phòng cùng ba người con trai khác trùng hợp thay trong đó có cả Tuấn Nguyên cũng may là không học chung lớp, hắn không nghĩ rằng một lần gặp thì suốt năm gắn chặt. Hai người còn lại là người hắn quen đều thông qua Thục Đoan.
Mọi thứ xem như ổn, cả ba lại cùng nhau la cà tại quán kem rồi mới về.
Sắp tới chắc chắn còn nhiều điều tốt đẹp chờ đón Nhã Điềm ở phía trước.
Thục Đoan cùng Nhã Điềm vào nhà, Khải Huy nói là có việc bận nên chẳng vào nhưng thật ra hắn có cảm giác rất khó chịu khi bắt gặp ánh mắt lãng tránh của Nhã Điềm, kể từ ngày gặp Tuấn Nguyên dường như Nhã Điềm lại trở nên trầm lặng hơn.
– Cậu và Khải Huy lại có chuyện sao?
Thục Đoan vừa vào đến phòng Nhã Điềm đã không kìm được tò mò, người tinh ý như cô rất dễ nhận ra nhưng bảo cô im lặng thì thật rất khó.
– Không có.
Nhã Điềm thở dài, không biết tại sao nó lại sợ ánh mắt Khải Huy nhìn nó một tia nhìn lãnh đạm kèm theo sự chua xót, là lỗi do nó chăng? Nó lại không nghĩ như vậy rõ ràng năm đó nó tận mắt thấy Khải Huy cùng một cô gái rất thân mật, nó không biết tại sao lúc đó nước mắt lại rơi tim nó đau lắm và ngay sau đó không lâu nó chấp nhận lời yêu của Nam Thành, nó cảm thấy thoải mái khi ở cạnh Nam Thành nó nhẫn tưởng nó yêu Nam Thành nhưng nó sai rồi.
Và cái hậu quả của việc chấp nhận lời yêu vội vàng nó đã gây ra một hiểu lầm không đáng có và mãi mãi nó không tha thứ cho bản thân được.
– Hai người nhìn nhau cười gượng gạo như vậy tưởng tôi không nhận ra hay sao?
– Tôi đã bảo là không có mà.
– Vậy thôi bỏ qua chuyện đó đi, vậy còn chuyện giữa cậu và Tuấn Nguyên là thế nào?
– Giữa tôi và Tuấn Nguyên không có gì cả.
– Là bạn thân tôi mới hỏi cho rõ tôi nghĩ cậu nên xem lại tình cảm của mình đi. Là chuyện trong quá khứ tôi không muốn khơi gợi nhưng cậu có chắc rằng lúc trước cậu yêu Nam Thành không?
Một câu nói của Thục Đoan không khỏi làm cho Nhã Điềm bàng hoàng, người mà Nhã Điềm yêu thật sự là ai đến bây giờ nó vẫn đinh ninh chỉ có Nam Thành mà thôi. Nó không nghĩ từ trước đến nay nó nhớ về Nam Thành là vì cảm thấy có lỗi chứ không phải là yêu.
– Tất nhiên…là…chắc rồi.
– Cậu tốt nhất không nói dối, thôi tôi về đây, cậu chuẩn bị đi ngày mai chúng ta sẽ đến kí túc xá.
– Tạm biệt.
Nhã Điềm nằm vật ra giường mệt mỏi ngủ thiếp đi, tan biến hãy tan biến đi tất cả những phiền muộn những lo toan bấy lâu để sống vui hơn ngày trước.
——————-
Trên tay cầm cả đống hành lí cùng đồ đạc lỉnh kỉnh Nhã Điềm cùng Thục Đoan và Khải Huy lại lê bước vào kí túc xá.
Khải Huy còn xách thay cho cả Nhã Điềm, Nhã Điềm cứ bước đi thật nhanh trên sân trường Đăng Phương một mực thúc giục Khải Huy đi nhanh lên một chút nhưng không hề để ý đến bộ dạng nhăn nhó khó coi của Khải Huy.
– Khải Huy đi nhanh lên!
– Nè, là tôi xách đồ giùm cậu đó không biết nặng sao?
– Hửm? Hì.. Hì tôi quên mất!_Nhã Điềm dừng bước nhìn Khải Huy cười trừ.
Thục Đoan vẫn như vậy vẫn điềm tĩnh chẳng có gì thay đổi, cô không nhớ đã bao lần họ cùng nhau vui vẻ như thế này nhưng cô cũng không thể quên giữa họ còn có một nút thắt chưa gỡ được.
Khải Huy đem tất cả đồ đạc của Nhã Điềm trước cửa phòng rồi cũng về lại khu kí túc xá nam.
– Tới nơi rồi, hai cậu vào đi!_Khải Huy nhìn Nhã Điềm nở một nụ cười.
– Cảm ơn._Nhã Điềm lấy hành lí từ tay Khải Huy rồi vẫy tay chào tạm biệt.
Chờ bóng Khải Huy khuất sau dãy hành lang, Nhã Điềm cùng Thục Đoan bước vào phòng của mình, Thục Đoan có vẻ đã quen với nơi này nhưng Nhã Điềm thì còn hơi lạ lẫm. Căn phòng của hai người ở lầu hai không khí khá thoáng đãng.
Nhìn xuống phía dưới có thể thấy một hồ nước tròn xung quanh có bóng mát và đây thường là nơi học sinh ngồi đọc sách hay ôn bài đôi khi tám chuyện. Hồ nước trong vắt nhưng tĩnh lặng và lạnh lẽo thậm chí khá sâu nếu vào mùa đông vô tình ngã xuống có thể lạnh cóng.
Những tia nắng ban chiều khẽ chiếu rọi vào đáy hồ ánh lên những ánh sáng lung linh.
Thục Đoan cùng Nhã Điềm sắp xếp tất cả đồ đạc đâu vào đấy nghỉ ngơi được một lát thì có hai người con gái bước vào nhưng một trong hai người làm Nhã Điềm vừa ngạc nhiên vừa dâng lên một cảm xúc kì lạ.
– Chào chị Khánh Vy, chào Anh Trúc hai người mới lên sao?
Thục Đoan nở một nụ cười chào hai người dù sao cũng ở chung một năm nên họ cũng khá quen rồi.
– Ừm chị mới lên, đây là bạn cùng phòng mới chuyển đến sao?_Khánh Vy nở một nụ cười xả giao nhìn Nhã Điềm.
– Dạ, em là Nhã Điềm.
Khánh Vy chỉ nhẹ gật đầu rồi về giường của mình cũng chẳng nói thêm gì, dáng vẻ có một chút gì đó lạnh lùng bất cần làm Nhã Điềm không khỏi thắc mắc cùng một dòng cảm xúc phức tạp xẹt ngang.
Anh Trúc nhìn Nhã Điềm nở một nụ cười nhưng trong lòng lại không có một chút thiện cảm, đơn giản là gặp người quen nên chào hỏi mà thôi.
– Chào Anh Trúc đã lâu không gặp._Nhã Điềm cười thân thiện chào Anh Trúc.
– Chào đã lâu không gặp, nhưng tôi nghe nói cậu học ở một nơi rất tốt tại sao lại chuyển về đâ