XtGem Forum catalog
Tình Yêu Quý Tộc

Tình Yêu Quý Tộc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324975

Bình chọn: 7.00/10/497 lượt.

ay cô.

Cảm giác thật dễ chịu, cánh tay cũng bớt mỏi đi nhiều.Mãi một lúc sau, Huy buông tay Xuân ra, cô lẳng lặng rụt tay về.

Đột ngột anh lại đứng dậy rồi kéo tay cô đi theo.– Đi, tôi muốn chơi bóng rổ.

– giọng anh đều đều không cảm xúc.– Khoan đã, tại sao tôi lại phải đi theo anh? – cô cố giật tay mình về.– Vì cô không có quyền từ chối.

– giọng anh bình thản như đó là điều hiển nhiên.– Khoan đã… – giọng nói của cô vang vọng khắp dãy hành lang nhưng đáp lại cũng chỉ là tiếng bước chân đều đều của cô và anh.Không biết Huy đã dắt cô đi qua bao nhiêu cái hành lang, xuống bao nhiêu tầng lầu, tay anh vẫn siết chặt lấy tay cô, cứ như chỉ cần nới lỏng một chút, cô sẽ rời xa anh mãi mãi.

Anh quyến luyến hơi ấm từ đôi tay nhỏ bé của cô.

Ước gì anh có thể cầm bàn tay ấy thật lâu.Cũng vì anh siết chặt như thế, tay cô cũng bắt đầu tê cứng TÌNH YÊU QUÝ TỘC – CHƯƠNG 131 (3)đi.

Làm cách nào cũng không thể khiến anh nới lỏng bàn tay anh.

Dần cô cũng không màng tới việc đó nữa, cứ để anh dắt đi.

Đi mãi, cuối cùng cả hai dừng chân tại sân bóng rổ đằng sau khuôn viên trường.Nắng chiều còn chút gay gắt, chiếu xuyên qua kẽ lá.

Gió thổi nhè nhẹ mang theo âm thanh rì rào nho nhỏ của cỏ cây.

Vang vọng đều đều trong không trung, tiếng đập bóng đều đều của người con trai ấy.

Dáng người cao lớn liên tục chạy quanh sân bóng, bàn tay dẫn bóng điều luyện đi về phía cột bóng và nhanh chóng ném những quả bóng chính xác vào rổ.Khuôn mặt đỏ bừng, nhễ nhại mồ hồi nhưng vẫn không làm anh mất nét lãng tử, điển trai vốn có của mình mà ngược lại còn càng khiến anh trông cuốn hút hơn.

Đôi mắt đen sâu thẳm lúc nãy chỉ tập trung vào mỗi trái bóng.

Dường như trong lúc này, mọi buồn phiền đã phần nào đó vơi bớt.Đứng một góc nhìn anh là Xuân.

Sau khi bị Huy kéo ra đây, cô chỉ đứng im lặng một bên nhìn anh.

cô cũng không phản đối gì.

Như thế này lại hay, nhìn anh thoải mái hơn, cô cũng cảm thấy nhẹ nhõm.

Cứ bị anh lãng quên như thế này, cô không phải cảm thấy khó xử.Dòng suy nghĩ đột ngột bị phá vỡ khi trái bóng từ đâu bay tới, mém trúng thẳng đầu cô nếu như không có người con trai đó chắn lại.

Có chút giật mình, chưa kịp hoàn hồn lại, cô đã bị người đó xoay như chong chóng như kiểm tra xem cô có bị thương gì hay không.– Này, cô bị sao mà đứng sững lại một chỗ vậy? – Huy không thấy có vết thương nào, mới thở phào thả tay ra.– Xin lỗi…tôi mãi nghĩ lung tung quá.

– cô cười trừ nhìn anh.– Cô ngốc thật đấy.

Không chú ý gì cả.

lỡ như quả bóng đó bay trúng thì sao?– Nhưng mà nó vẫn không trúng mà.

– cô ngước nhìn anh và trả lời.– Cô…rảnh lắm sao, vậy thì vào đây chơi bóng luôn này.

– anh đột ngột kéo tay cô đi thẳng vào trong sân.– Tôi…tôi không biết chơi.

– cô lắc đầu.– Chỉ là ném thôi mà.

– anh mặc kệ, vẫn kiên quyết kéo cô đi vào sân.Cô ngơ ngác bị anh lôi mà không biết phải làm sao.

Cái quan trọng là cô không biết chơi, hơn nữa…cô còn đang mặc đồng phục váy nữa cơ mà.

Như thế có vẻ không ổn lắm.– Ném đi.

– anh ném vào tay cô trái bóng và nói.– Không…không cần.

– cô lắc đầu từ chối.

Tất nhiên là không rồi, làm sao có thể mặc váy mà nhảy nhót lung tung được.Huy cũng cảm thấy có chút kì lạ, nhìn cô một lúc rồi chợt nhận ra điều cô phân vân.

Khóe môi chợt hiện nụ cười nhàn nhạt, có ý trêu trọc khiến mặt cô đỏ lựng lên.

Anh nhẹ vươn tay ra vò nhẹ mái đầu của cô rồi chạy đi đâu đó.Một lúc sau, Huy trở lại, trên tay cầm chiếc áo khóa đồng phục của chính mình.

Chưa kịp hiểu ra điều gì, anh đã đi đến bên cô và buộc chiếc áo đó ngang eo cô.

Chiếc áo rộng và dài buộc ngang eo, cố định chiếc váy lại được phần nào, dù cũng không hẳn là kín đáo.– Được chưa, đi thôi.

– anh lùi lại, nhìn thành quả của mình một chút, khóe môi che giấu nụ cười nhành nhạt.– Tôi…cảm…ơn anh.

– mặt cô không hiểu sao đỏ lựng lên, cố gắng né tránh ánh mắt của anh.Cuối cùng, cô vẫn bất đắc dĩ phải đi ra sân bóng.

Trên tay cầm trái bóng, lóng ngóng nhìn anh rồi tới chiếc rổ, không biết nên làm gì.

Mãi lúc sau vì bị anh càm ràm giữ quá, mới đánh liều ném đại một trái và đương nhiên là hụt rồi.Huy lại bật cười, chậm rãi đi đến bên cướp bóng và nhảy lên, úp một quả vào rổ một cách ngon lành.

Cô cảm thấy có chút bực mình, cứ như anh đang cố trêu tức cô TÌNH YÊU QUÝ TỘC – CHƯƠNG 131 (4)vậy.– Nào ném thử lại đi.

– anh chạy lại, đưa trái bóng cho cô.– Tôi không biết ném.

– cô lắc đầu.– Lại đây tôi chỉ cho.

– anh nở nụ cười hiếm thấy khiến cô có chút bối rồi trước điều đó.– Tôi… – cô lưỡng lự không biết nên làm gì.

Thực sự không đành lòng khiến anh buồn.– Lại đây.

– giọng anh vẫn nhẹ nhàng như thế.Anh vươn tay kéo tay cô lại rồi từ mình vòng ra sau giúp cô điều chỉnh tư thế ném bóng.

Mọi việc đều vẫn ổn chỉ là tư thế này có chút gần gũi quá mức.

Anh như ôm lấy người cô từ phía sau.

Hơi nóng từ cơ thể anh khiến cô có chút xấu hổ.

Không biết anh có cảm thấy thế không? Đầu óc trở nên mụ mị, trống rỗng, không thể suy nghĩ hay nghe bất cứ lời anh nói gì.Cơ thể cứ để anh tự điều chỉnh và ném.Ầm…Quả bóng nhanh chóng được ném lên và lọt qua lưới một cách ngoạn mụ