
o chiếc tai nghe, điệu nhạc không lời du dương đầy sức hút.
Ánh mắt của cô chăm chú vào những dòng chữ trên đó…cô cố gắng hết sức nhưng vẫn không thể tập trung được vào cuốn sách đó.
Từ tối qua tới nay, tâm trạng cô đều nhấp nhõm, khó chịu, bồi hồi như thế này.Trong đầu cô, lời nói và nụ hôn của Huy cứ luẩn quẩn trong đầu mãi.Tôi ước em có thể ở bên tôi mãi mãi…Ý của anh là sao? Không phải là anh đang tỏ tình với cô đấy chứ? Sao có thể chứ? Không phải anh luôn ghét cô, tìm mọi cách làm khó cô.
Tại sao giờ lại có thể…nhưng điều quan trọng là giờ cô phải làm sao? Chắc chắn cô không thể đáp lại tình cảm của Huy vì trong lòng cô có Băng rồi.
làm sao có thể nghĩ tới người con trai khác.
Thứ tình cảm anh dành cho anh, đơn thuần chỉ là sự đồng cảm với anh, làm sao có thể.Cô không biết phải làm sao cho đúng.
Rõ ràng Huy biết câu trả lời rồi mà phải không? Chỉ là anh không chịu chấp nhận nó.
Nhưng nếu phải nói thẳng ra, cô thấy mình thật độc ác với Huy.
Cô không thể cho anh điều anh muốn.Khẽ đặt cuốn sách trên tay mình xuống, Xuân dựa đầu vào bức tường sau lưng, nhắm chặt hai mắt lại, để lòng mình xuôi theo giai điệu du dương.
Cô trầm mặc suy nghĩ về những gì mình sẽ làm, những gì mình sẽ phải đối mặt.
Lòng trở nên rối bời biết bao.
Thật không thể ngờ, có một ngày cô nghe Huy nói thế.
Cô muốn chạy trốn khỏi hiện thực này.
Cô thấy mình có lỗi với Băng.
Anh ấy sẽ phản ứng như thế nào hay suy nghĩ gì khi biết lời nói hôm đó của Huy.Rốt cuộc thì điều gì đã khiến cô cứ liên tục rơi vào những trường hợp khó xử như thế này.
Ông trời có phải đang trêu ngươi cô.
Vốn không muốn làm ai phải đau lòng nhưng cô lại liên tục làm những người mà cô yêu quí xung quanh mình phải chịu điều đó.
Nó có là may mắn của cô hay không?Mọi ý nghĩ trở nên dồn dập, ứ đọng trong đầu khiến cô mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần.
Toàn thân uể oải dựa vào thành tường, cứ thế cô chìm dần vào giấc ngủ ngẳn ngủi.Thời gian lặng lẽ trôi, Xuân cũng không biết cô đã ngủ từ lúc nào.
Trong giấc ngủ, cô cảm thấy có ai đó đi đến bên mình, ngồi cạnh, nhẹ nhàng để cô tựa vào lòng anh.
Cảm giác yên bình từ người đó khiến cô vơi chút đi mệt nhọc.
Bàn tay to lớn, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của cô thật dịu dàng rồi nhẹ đặt nụ hôn lên nó.Cứ thế Xuân chìm vào giấc ngủ thật sâu, cho tới khi có tiếng ồn từ đâu đó vọng lên.
Cô dụi mặt tỉnh dậy.
Đôi mắt vô tình chạm vào ánh mắt đen trầm lạnh của người con trai đó.
Một phút choáng váng cho chính mình.
Vậy ra cô đã dựa vào lòng Huy và ngủ sao? Cô hốt hoảng bật dậy, nhìn anh có chút e ngại, xấu hổ.– Xin lỗi, tôi vô TÌNH YÊU QUÝ TỘC – CHƯƠNG 131 (2)ý quá.
– cô cúi đầu phủi phủi lớp bụi trên váy rồi gom lại mớ hỗn độn xung quanh mình và chuẩn bị đứng dậy.
Cô không thể đối mặt với anh được.– Đi đâu? – giọng anh ầm trầm, có chút trống trãi nào đó.– Sắp tới giờ vào lớp rồi nên tôi phải vào lớp.
– cô luống cuống giải thích, quay mặt đi, né tránh cái nhìn chăm chú của anh.– Hôm nay, sẽ không có lớp học nào cả, ngồi xuống đây.
– anh bình thản vươn tay kéo cô ngã về phía mình.Toàn thân cô rơi vào lòng anh, bàn tay vô tình chạm tới lồng ngực trần rộng lớn của anh khiến cô có chút đỏ mặt, luống cuống đẩy người anh ra và tạo khoảng cách.– Xin lỗi, tôi phải về.
– cô tìm cớ rời đi.– Cứ ở đây đã.
Tôi sẽ đưa cô về.
– anh lên tiếng, chặn ngay ý tưởng né tránh của cô.– Không cần, tôi tự… – lời nói của cô chưa dứt, anh đã chặn lại bằng hành động bất ngờ của mình.Anh kéo cô về phía người anh, không nói không rằng nằm tựa đầu lên vai cô, khiến toàn bộ người cô bị kẹt giữa bức tường và anh.– Tôi muốn ngủ.
– anh lên tiếng.– Anh nên về nhà ngủ.
Ở đây gió lớn lắm… – cô luống cuống tìm cách đẩy anh ra nhưng không thể, mà anh cũng không có ý định sẽ nhường cô.Toàn thân bị đè nặng bởi anh như lòng cô cũng đang nặng nề như thế.
Tại sao lúc này cô không thể đẩy anh ra rồi bỏ đi? Tại sao cô không giận dữ cãi lại, phản đối việc làm của anh? Tại sao chứ? Rốt cuộc thì trong đầu cô đang nghĩ gì.
Cô cũng không thể hiểu nổi mình, chỉ là cảm thấy không nỡ từ chối anh.
Anh đã đủ cô đơn rồi.Cô lặng người, ngồi suy nghĩ điều gì đó vu vơ trong lòng.
Trái tim mệt mỏi với mọi thứ đang diễn ra xung quanh mình.
Rồi tất cả sẽ đi đâu về đâu?Thời gian lặng lẽ trôi qua thật lâu, trời vẫn còn vương lại những cái nắng gắt buổi trưa.
Bầu không khí oi bức không khỏi khiến người khác cảm thấy khó chịu.
Xuân đã ngồi như thế này lâu lắm rồi, cả người tê cứng vì sức nặng của người con trai kia đang tựa lên mình.
Cô thấy mình thật ngốc nghếch khi lại để anh ấy làm gì thì làm, tự mình đặt mình trong tình huống dở khóc dở cười như thế này.Nhưng giờ mọi thứ gần như sắp vượt quá sức chịu đựng của cô.
Vừa định tìm cách đẩy anh ra, anh đã vươn vai ngồi dậy tỏ ra không chú ý tới cô.
Khẽ thở phào nhẹ nhõm, len lén cử động cánh tay để bớt tê cứng, đột ngột Huy quay lại nhìn cô chằm chằm, không nói không rằng kéo cánh tay cô lại về phía mình.Cô giật mình, rụt tay lại nhưng rồi khựng lại trước cử chỉ ần cần của anh.
Hai tay anh nhẹ nhàng xoa bóp lấy t