
há tan bầu không khí im lặng.Cả hai giật mình quay đầu lại, thì ra là Triệt.
Không chỉ mình cậu còn có cả Phong, Vũ và Duy nữa.
Mọi người đều quay trở về đây sao?– Mọi người…cũng về sao? – cô ngạc nhiên.– Ừ, về nhà đón giao thừa.
Lâu rồi muốn đón giao thừa riêng phải không? – Vũ mỉm cười.– Phải đó.
Không chào đón tớ sao? – Triệt ngồi xuống bên cô.– Không có, cảm ơn mọi người nhiều lắm.
– cô mỉm cười đáp lại, không hiểu sao khóe mắt lại ươn ướt.Cô thực sự rất cảm động.
Năm người bọn họ, đã không quản đường xa về đây cùng cô đón giao thừa.
Dù có hơi trễ những không sao.
Vì đối với cô như thế là quá đủ rồi.
Nỗi nhớ nhà cũng có chút vơi đi khi bên mình cũng vẫn còn ai đó quan tâm giúp đỡ.– Chà, có nhiều món ngon nhỉ, còn phần cho anh không? – Phong liếc nhìn bữa ăn “hoành tráng” của cô.
TÌNH YÊU QUÝ TỘC CHƯƠNG 81- 100 (65)– Anh muốn ăn sao? Không ngon lắm đâu? – cô ái ngại nhìn anh.– Nhưng tụi anh đói rồi, em lây thêm đi.
– Duy thúc dục.– Vậy ăn xong đừng than phiền đó.
– cô vui vẻ đứng dậy đi về phía nhà bếp.Phong, Vũ và Triệt cũng lăng xăng theo sau để lại Duy và Băng ngồi trên phòng khách.
Căn phòng yên ắng, dường như ai cũng có nhiều suy nghĩ trong đầu.– Về sớm nhỉ? Vội vàng chạy về, không thèm báo trước, định cướp công sao? – Duy liếc Băng, nói đầy ẩn ý.Khuôn mặt của Băng cứng lại như bị nói trúng tim đen.
Anh ái ngại nhìn Duy, dường như anh đã làm một việc gì đó cực kì không tốt.– À, tớ chỉ là…– Không sao.
Cứ thẳng thắn, ai cũng hiểu.
Không nên gượng ép.
– Duy vỗ vai khuyên răn.– Tớ…– Hai anh nói gì thế? Muốn ăn một chút chứ? – cô hỏi Duy và Băng, khi tự mình đặt xuống một dĩa bánh bông lan to.– Ừ, anh cũng ăn, đang đói.
Có ngon không đó.
– Duy véo má cô một cái.– Her…anh cứ ăn đi rồi biết.
– cô lè lưỡi trêu trọc.– Nào, cũng uống thôi.
– Vũ hào hứng nói, trên tay cầm một chai sâm panh lớn.Anh lắc thật mạnh, rồi bật nắp cho sâm panh bắn tung tóe trong sự ủng hộ nhiệt tình của mọi người.
Anh nhanh chóng rót ra sau chiếc ly mà Phong và Triệt mang ra.Màu đỏ sóng sánh bám trên thân ly huyền ảo như mê hoặc lòng người.
Mỗi người cầm chiếc ly lên, trong lòng có biết bao nhiêu điều muốn nói.
Cùng nói lời chúc năm mới, cùng đón giao thừa bên nhau.Sáu con người trẻ tuổi nhưng dường như trong mỗi họ là một sự trưởng thành, chín chắn mà chính họ đã tự mình rèn giũa.
Năm mới đến, mỗi người có một ước vọng riêng, một suy tư riêng nhưng ai cũng mong đó sẽ là năm tốt đẹp của chính họ và người mà trái tim họ luôn hướng tới.Cứ thế, cứ thế, suốt đêm.
Sáu con người trẻ tuổi ngồi quây quần bên nhau, cùng trò chuyện, cùng chiêm nghiệm một cảm giác mới lạ, khi đón giao thừa với những người khác mà không phải là người thân mình.Thời gian trôi qua khiến mọi người mệt nhoài, đến quên cả việc về phòng ngủ.
Mỗi người tự tìm cho mình một góc thoải mái để yên giấc.
Giấc ngủ yên bình đầu năm mới.Thời gian cũng chậm chạp trôi qua như muốn lưu giữ lại chút gì đó còn non nớt của những con người trẻ tuổi ấy.
Nét chín chắn, mạnh mẽ của vỏ bọc bên ngoài gạt bỏ.
Dù họ đã có thể tự đứng trên đôi chân của mình không còn dựa dẫm vào gia đình.
Mỗi người một tính cách, mỗi người một suy nghĩ, mỗi người một trách nhiệm.
Số phận đưa đẩy để họ gặp nhau thật tình cờ.
Dù là vì lí do gì nhưng cũng là quá đủ.
TÌNH YÊU QUÝ TỘC CHƯƠNG 81- 100 (66)Tình cảm đầu đời trong sáng, lạ lẫm khiến con người bối rối.
Nhận ra hay chưa cũng không thể nói ra.
Dường như còn quá nhiều rào cản vướng mắc, còn quá nhiều suy nghĩ đè nén nó, không dễ gì gạt bỏ.
Trách nhiệm của bản thân, của gia đình.
Đúng còn nhiều điều lắm, không thể dễ dàng như vậy.Yêu không đơn giản chỉ là đến với nhau, mỉm cười cùng nhau mà quan trọng là họ hiểu được ý nghĩa nó như thế nào.
Yêu không thể mù quáng, không thể ích kỉ chỉ nghĩ cho mình.
Có lẽ là vì thế, tình cảm trong lòng cứ hết lần này tới lần khác bị chôn giấu thật sâu ở ngóc ngách nào đó trong trái tim.
Đến bao giờ? Đến bao giờ, hai trái tim mới đủ dũng cảm, đủ sức bảo vệ cho người ấy.Năm mới đến, liệu trái tim có đủ dũng cảm hơn không?…………Sáng sớm hôm sau, năm người con trai ấy cùng bật dậy.
Cảm giác không thoải mái khiến họ không thể tiếp tục ngủ được.Năm đôi mắt nhìn nhau chằm chằm rồi khẽ bật cười.
Không ngờ, cũng có ngày mấy vị “công tử” như họ, suốt ngày quen với chăn ấm nệm êm lại có ngày ngủ vật vờ như thế này.– Mọi người dậy rồi sao? Còn sớm mà.
Ngủ không quen sao? – giọng nói trong trẻo khiến con người cũng như tỉnh táo hẳn.Quay lại đối diện người con gái ấy.
Chiếc áo thun trắng, quần lửng, đơn giản gọn gàng.
Mái tóc dài buộc gọn gàng, làm tôn lên khuôn mặt bầu bĩnh đáng yêu.
Từ cô toát ra nét yên bình, mộc mạc nhưng lại rất thu hút.
Nụ cười tươi tắn cũng làm người khác phải mỉm cười.– Em dậy sớm thế? – Vũ ngáp ngắn ngáp dài hỏi.– Dạ, em quen rồi.
Mọi người nếu còn mệt thì đi ngủ thêm một chút đi, cũng còn sớm lắm, hôm qua ngủ hơi trễ đó.
– cô bước lại gần, dọn dẹp lại đống bừa bộn xung quanh.– Không sao, anh cũng tỉnh rồi.
– Phong mỉm cười, cũng tiện tay giúp cô gom lại đống đồ v