
đón tết cùng gia đình như một luật lệ bắt buộc.
Cho dù có ở đâu đi chăng nữa cũng phải về.
Đương nhiên sáu người cháu ưu tú nhất của ông cũng không phải là ngoại lệ.Chiếc xe Limouse đen dừng trước sảnh, ngay lập tức có người chạy lại mở cửa.
Năm người con trai lần lượt bước xuống.Dáng người cao ráo, khuôn mặt thanh tú tuyệt đẹp.
Mỗi người một vẻ, không khỏi khiến cho người khác phải trầm trồ trước họ.
Hiếm khi thấy cả năm người họ đứng cạnh nhau như thế này.
Khung cảnh đúng là động lòng người.– Chào các cậu, chủ tịch đang đợi.
– một người đàn ông đứng tuổi bước tới, cúi chào, ra hiệu cho họ đi vào trong.Cả năm lẳng lặng bước theo.
Mặc dù không khí tết đang bao trùm nhưng nơi đây vẫn có chút gì đó tách biệt so với bên ngoài.
Mọi người ai cũng chìm đắm trong thế giới công việc của mình, Chạy ngược chạy xuôi để lo việc.Băng khựng người khi nhìn thấy dáng người quen thuộc trước mặt.Nụ cười nửa miệng.Đôi mắt đen ngông cuồng.Khuôn mặt giống nhau như tạc.Người con trai ấy bình thản tiến về phía Băng, đối diện.– Chào anh trai, đã lâu không gặp.
– người con trai đó lên tiếng.– Ừm chào em.
– Băng gật đầu.– Sao dạo này nhìn anh có vẻ mất phong độ thế? – Huy bật cười, mỉa mai nói.– Em có ý gì? – Băng hỏi ngược lạiHuy không nói gì, chỉ nửa cười nửa không.
Mọi người xung quanh đã đi hết, chỉ còn lại hai anh em họ.Bầu không khí nặng nề, thời gian cũng như ngừng lại trong đó.
Ngột ngạt, đáng sợ.– Không có gì đâu.
Chỉ là nhận xét tí thôi mà.
À, dạo này, thấy anh có vẻ vui quá nhỉ?– …..– Cũng chỉ là lời nhận xét thôi mà.
– Huy nhún vai rồi bỏ đi.Lúc đi ngang qua người Băng, Huy dừng lại, đặt nhẹ tay lên vai anh, ghé vào tai Băng, thì thầm:– Năm mới, giúp đỡ nhau phải không?Lời nói vừa dứt, Huy buông tay rồi bỏ đi.
TÌNH YÊU QUÝ TỘC CHƯƠNG 81- 100 (61)– Khoan đã, bao giờ em mới chịu nghe anh nói đã.
Mọi chuyện không như em nghĩ đâu? – Băng kéo tay Huy lại.– Em nghĩ? Em nghĩ gì sao? – nụ cười nửa miệng tắt ngúm, đôi mắt đen trầm xuống, toát lên vẻ đáng sợ đầy đe dọa.– Em vẫn ương bướng vậy sao?– Đúng vậy.
Tôi là thế đấy.
– Huy giật mạnh tay rồi bỏ đi.Bỏ lại Băng đứng nhìn cậu em ngỗ nghịch đi mất.
Khẽ lắc đầu, anh xoay lưng đi về phía cuối hành lang, tiến vào căn phòng to lớn ở đó.Cánh cửa bật mở, anh lặng lẽ bước vào.Người đàn ông cao tuổi đang ngồi ở ghế cao nhất, vị trí quan trọng nhất của gia đình.
Hai bên là nơi mà bố mẹ và cô chú anh đang ngồi.
Bình thản bước vào, lễ phép cúi chào từng người rồi tiến lại gần người đàn ông cao tuổi nhất.– Thằng nhóc, giờ mới mò mặt về sao? – ông khẽ trách, tay vẫn cầm ly trà nóng hổi.– Cháu xin lỗi.
– anh cúi đầu.– Được rồi, ta tưởng vì ai đó, mà quên ta rồi chứ.
Hết Phong, Triệt, Duy rồi tới cả cháu sao.
Cả Vũ cũng vì thế mà liên lụy.
– ông tiếp tục trách mắng.– Cháu… – anh cứng giọng.– Biết rồi…không phải lo lắng, ta chỉ nói đùa tí thôi.
À, mà ta cũng muốn xem mắt một chút.– Dạ?– Được rồi, Hùng vợ con đâu? Ta muốn gặp nó, lâu ngày không gặp đứa con dâu xinh đẹp đó rồi.
– ông lờ anh đi, quay qua nói với bố của Triệt.– Dạ, cô ấy sẽ tới ngay.
Bố đừng lo.
– ông Hùng tiếp giọng.Băng đứng tránh qua một bên suy nghĩ.
Không biết tại sao ông lại nói thế? Ông đã biết được chuyện gì sao?…….Một buổi sáng nhanh chóng trôi qua.
Xuân cũng tạm hài lòng với mấy món đồ mình làm.
Bánh trôi nhân đậu đỏ.
Ngoài ra cô còn chuẩn bị thêm vài món ăn nhẹ.
Mải mê làm khiến cô tạm quên đi nỗi nhớ nhà.Tạm dừng tay một lúc, đi loanh quanh trong vườn, thư thả tận hưởng cảm giác tự do thoải mái hiếm hoi.
Không phải lo tới việc trường, lớp cũng như không phải lo tới mấy cậu chủ “đáng ghét” kia.
Mặc dù thoải mái nhưng cũng có chút cô đơn.
Nhìn quanh quẩn cũng chỉ có một mình ở ngôi nhà to lớn này không khỏi buồn chán.Tít…tít…Tiếng chuông báo tin nhắn.
Là của Triệt.“Có đang nhớ tới tớ không? Đang làm gì đó? Có chán không?”Mẩu tin ngắn nhưng cũng khiến tâm trạng cô có chút tươi tỉnh.
Ít nhất còn có việc gì đó để làm.“ Đang ngồi chơi, rảnh lắm.
Cậu đang làm gì đó, không đi thăm ông bà à?”Cô gửi lại.
Ngồi ngắm nhìn chiếc điện thoại, chờ đợi.
TÌNH YÊU QUÝ TỘC CHƯƠNG 81- 100 (62)Tít…tít…Lại có tin nhắn, lần này là của Duy.“Ngốc đang làm gì đó? Có nhớ anh không? Đừng đi loăng quăng đâu đó.”Cô bật cười.
Anh lo lắng cho cô cứ như cho một đứa trẻ ấy.“ Dạ, em có nhớ.
Đang ngồi chơi thôi ạ.
Anh đang làm gì đó?Cô lại gửi đi và chờ đợi.Tin nhắn đến.
Của Vũ và có cả của Phong nữa.“ Ngồi một mình à? Nhớ anh không? Đã ăn gì chưa? Giữ sức khỏe đó.”Tin nhắn đậm chất quan tâm của Phong.
Cô cũng vui vẻ nhắn lại.“ Nhớ anh có khóc không đó.
Mốt anh về cho ôm cái ha.”Tin này là của Vũ.
Đúng là mang phong cách “hào hoa” của anh.Không biết vì lí do gì, mà ai cũng hỏi cô có nhớ họ không? Cô không trả lời nhưng tất nhiên là có.
Họ là những người thân thiết nhất cũng là những người quan tâm, hay giúp đỡ cô nhất.
Vì thế làm sao có thể khi không nhớ họ chứ.Cứ ngồi ngơ ngẩn nhắn tin qua lại với bốn người.
Chỉ duy có người đó là không.……Suốt một buổi chiều cô lăn lộn trong bếp làm thêm mấy thứ lung tu