Polly po-cket
Tình Yêu Quý Tộc

Tình Yêu Quý Tộc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 327780

Bình chọn: 8.5.00/10/778 lượt.

ao?– Không…em cũng không biết.– Ai đỗ lỗi cho em sao?– Dạ không.

– cô vẫn lắc đầu.– Vậy được rồi.

Đó không phải là lỗi của em, vậy tại sao em phải xin lỗi.– Nhưng mà…– Nếu vậy cũng là anh phải xin lỗi em rồi.

Vì nếu có chuyện gì xảy ra, thì người thiệt thòi không phải là em sao?– Em…– Đừng nghĩ tới nó nữa.

Được không? – anh xoa đầu an ủi.– Nếu như em suy nghĩ một tí thì đã không có chuyện gì rồi.

Tại sao em lại ngu ngốc thế chứ.

– nước mắt tức tưởi trào dâng ở khóe mắt.– Ngoan, đừng tự trách mình nữa.– Là do em.

Là lỗi của em.

– cô để mặc anh kéo mình vào lòng, toàn thân bủn rủn, không sức lực.

Cảm giác sợ hãi từ đêm qua còn vương lại chút trong đầu.Tại sao cứ phải là cô chứ? Hai lần đầu gặp chuyện như thế.

Rột cuộc thì họ muốn gì? Tại sao lại đối xử như thế với cô chứ? Tại sao?Nước mắt nóng hổi, lăn dài trên má, chảy xống lồng ngực rắn chắc của Phong như hàng ngàn con dao đâm nát cõi lòng.

Tình yêu anh dành cho cô là gì? Là tội lỗi sao? Tại sao lại cứ hết lần này tới lần khác chà đạp nó? Anh chỉ muốn làm cô cười, chỉ muốn làm cô thấy hạnh phúc.

Cớ sao lại phải làm cho nó trở nên tồi tệ như thế? TÌNH YÊU QUÝ TỘC CHƯƠNG 81- 100 (52)– Đừng bao giờ đỗ lỗi cho mình vì điều đó.

Cứ cho là do anh.

Đừng để nó là một gánh nặng cho em.

Được không? – anh gắt gao ôm chặt thân hình nhỏ bé kia vào lòng.– Không…em không thể.

– cô lắc đầu.Không bao giờ là như thế cả.

Đến giờ, cô mới biết, hình như tất cả những gì xảy ra cũng chỉ nhắm tới cô, cũng chỉ vì cô.

Phong cũng chỉ là nạn nhân.

Dường như là sẽ luôn có khoảng cách nào đó.

Một bức tường vô hình ngăn cách…cô với người ấy.

Sẽ ra sao đây?Chương 92Thấm thoát thời gian trôi qua cũng đã gần hai tháng.

Mọi việc vẫn coi như là bình thường.

Sau ngày hôm ấy, cũng không có chuyện gì xảy ra cả.

Về Duy, mọi việc vẫn đang bỏ ngõ giữa chừng.

Xuân hiện tại chưa muốn nghĩ tới nó nữa.

Có lẽ tốt nhất cô nên chờ đợi.

Duy đã hứa, chắc chắn anh ấy sẽ thực hiện lời hứa ấy.Còn bây giờ, điều khiến cô quan tâm là dịp tến Nguyên Đán sắp tới.

Không khí tết bắt đầu bao trùm nơi đây.

Trên trường, thì học sinh này, học sinh nọ cũng rục rịch lên kế hoạch cho kì nghỉ, nào là đi đâu, chơi gì, mặc gì…Về nhà thì, người làm cũng bắt đầu chuẩn bị đồ cho kì nghỉ phép.Ồn ào, náo nhiệt.Ai cũng vui sướng khi sắp được trở về, duy chỉ có mình cô thì không? Lí do sao? Đơn giản vì trong hợp đồng là thế.

Cô đã chấp nhận sẽ ở lại đây trong suốt thời gian thực hiện bản hợp đồng đó, chỉ trừ những trường hợp ngoại lệ.Nhìn mọi người xung quanh có chút ghen tị.

Họ bận rộn, tất bật còn cô chỉ lui thủi một mình.Phong, Băng, Vũ và Triệt cũng không có nhiều thời gian rảnh lắm.

Vì sắp tết nên họ thường xuyên phải về nhà.

Nghe nói là việc gì đó cũng khá quan trọng liên quan tới công việc của tập đoàn.

Họ là những người đứng đầu nên trách nhiệm nặng nề.

Cô thông cảm chứ.Chính vì lẽ đó, cô càng cô đơn, lạc lõng hơn trong bầu không khí này.

Thỉnh thoảng có gọi điện về hỏi thăm nhà.

Gia đình cô vẫn khỏe, thế là tốt lắm rồi.

Nghe mẹ hỏi cô có về vào dịp tết không mà cô thấy buồn.

Cảm giác man mác buồn, nỗi nhớ nhà cứ da diết, âm ĩ mãi trong lòng.Ngồi thơ thẩn trên chiếc xích đu, ngắm ngôi nhà đồ sộ kia, trong đầu chứa hàng ngàn suy nghĩ vu vơ.

Ánh mắt xa xăm hướng về một nơi nào đó.

TÌNH YÊU QUÝ TỘC CHƯƠNG 81- 100 (53)– Sao lại ngồi thơ thẩn ở đây một mình thế? – một bàn tay dặt nhẹ lên vai, khiến cô giật mình.Quay người đối diện với chủ nhân của cánh tay ấy, cô bắt gặp nụ cười quen thuộc của Triệt.

Bất giác cô cũng nở nụ cười đáp lại.– Ừ, lâu không gặp.– Nhớ cậu quá à.

– Triệt vò đầu cô, rồi ôm chặt nó vào lồng ngực rộng lớn thật lâu.Cái ôm nhiệt tình chứa đựng biết bao cảm xúc khiến cô có ấm lòng.

Ít ra cũng có người còn quan tâm cô ở nơi này.

Cảm giác cô đơn có chút vơi đi.

Lúc này, cô thực sự cần một ai đó bên cạnh, không biết điều này có quá ích kỉ và độc ác đối với Triệt không nhỉ?– Ừ, tớ cũng nhớ cậu.

– cô gật đầu.– Biết mà.

Mẹ và bố tớ cũng muốn gặp cậu.

– Triệt lên tiếng.– Vậy sao? Cũng lâu rồi không gặp bố mẹ cậu rồi.

Họ vẫn nhớ tớ sao? – cô có chút ngạc nhiên.– Tất nhiên.

Sao, hôm nào tới nha.– Ừ, chỉ là sợ làm phiền mọi người thôi.

– cô mỉm cười.– Không sao.

Hì…vậy mùng hai được không? Mùng một là ngày họp gia đình…sợ là….– Tớ biết.

Mùng hai cũng được.

– cô hiểu ý cậu.Đương nhiên rồi, cô chỉ là một người bình thường, đâu thể tham dự vào buổi họp gia đình của cậu.

Mà có cho cô cũng không dám.

Ở nơi đó toàn những người tai to mặt lớn, thật khó tránh khỏi e ngại.– Ừ.

Nhớ đó.

Tớ sẽ tới đón cậu.

– Triệt vui vẻ nói, tiện tay béo má cô một cái.– Sao, cả hai đang bàn chuyện gì sao? – một giọng nói trêu đùa vang lên từ phía sau.

Cả hai cũng quay người lại, không khỏi ngạc nhiên.

Là ba người chứ không phải là một người.Cả Phong, Vũ và Duy đều tới.

Nụ cười dịu dàng vẫn nở như ngày nào.– Mọi người tới rồi sao? Cả anh Duy nữa.

– cô mỉm cười đáp.– Ừ, anh không được tới sao? – Duy hỏi.– Em chỉ tiếc là không nhốt anh lại được thôi.

– cô lè lưỡi trêu trọc.– Láo nhỉ? – Duy