XtGem Forum catalog
Thưa thầy…em yêu anh!

Thưa thầy…em yêu anh!

Tác giả: Ngọc Hân Lê

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323325

Bình chọn: 8.5.00/10/332 lượt.

xong, tôi đưa tay rút luôn. Tôi mân mê từng cánh hoa một rồi bứt từng cánh lẩm nhẩm: “Yêu, không yêu, yêu… ” Trâm đang bận bịu với cái ấm trà nên không để ý tôi đang làm gì. Còn tôi, hôm nay lại đi nổi máu mê tín đi bói hoa nữa. Tới giờ nhớ lại mắc cười không chịu nổi.

Sau một loáng buồn tay buồn chân, tôi đã “xử” hết bông hoa cúc đáng thương. Nhưng kết quả không như tôi mong muốn. Cánh hoa cuối cùng, tôi cầm trên tay lại là quẻ: “Không yêu”. Tôi cay cú, sao thế được nhỉ? Làm lại xem nào, tôi rút bông thứ hai và cũng lên tiếng bảo Trâm:

BỆNH (6)

– Cho tao thêm bông nữa nghen.

Tiếng nó từ trong bếp vọng ra:

– Ừ, lấy đi.

Và tôi lại tiếp tục trò chơi. Lại “Không yêu” nữa. Tôi thực sự tức mình, không thể nào như thế được. Tôi lại nói vọng vào bếp:

– Trâm… âm…! Cho tao bông thứ ba nghe…

Và tiếng nó cũng vọng lên:

– Ừ mà. Thích bao nhiêu lấy bấy nhiêu…

Lần này được thể, tôi vặt cánh hoa nhanh đến nỗi không còn manh giáp nào nhưng vẫn là quẻ: “Không yêu”. Lúc này tôi cầm cánh hoa tức phát ói, tôi vò nát cánh hoa, vứt xuống dưới chiếu. Trâm từ dưới bếp đi lên thấy “bãi chiến trường” đầy cánh hoa cúc, nó xém quăng luôn ấm trà. Nó kêu lên:

– Cái gì vậy? Mày đang làm cái gì xả rác đầy nhà tao hả?

Tôi dòm nó gãi đầu gãi tai, nhăn răng cười:

– Tao… chơi… bói hoa. Mà cuối cùng là “không yêu” không hà. Thôi, cho tao bông cuối cùng đi. – Vừa nói, tôi vừa với tay lấy bông hoa thì Trâm cũng nhào lại bàn đặt ấm trà lên bàn và nhanh tay chụp bình hoa. Nó bĩu môi:

– Dẹp, dẹp. Chỉ vì tình yêu của mày mà mày vặt trụi hết mấy bông hoa của người ta. Dẹp mày.

– Cho bông cuối cùng đi. Đi mà, bé Trâm dễ thương. – Tôi đau khổ năn nỉ.

Nó lắc đầu quầy quậy:

– Đã nói không là không.

Dẫu cho tôi van lơn nó thế nào nó cũng lắc đầu tuốt. Thấy nó cứng rắn quá, tôi cũng không thèm năn nỉ nữa. Tôi lấy tay nhặt hết những cánh hoa cúc vương vãi lung tung trên chiếu, đưa tay lên hít hà rồi mè nheo:

– Hổng có cánh nào trúng hết trơn. Tình yêu tao vô vọng rồi, hu hu hu.

Tôi bỏ đống cánh hoa vào cái bao xốp rồi quay lại với tách trà nghi ngút mặt vui như tết:

– Kệ hổng sao, tin dị đoan nhảm nhí. Có duyên thì xáp lại thôi.

Trâm bật cười vì cái cử chỉ nhí nhố đó của tôi. Nó cúi xuống rót thêm trà cho tôi và bỏ vào dĩa mấy miếng bánh quy, lèm bèm:

– Mày khùng thiệt! Khùng dã man luôn. Bộ mấy tụi đang yêu nó vậy đó hả? Tao cũng muốn yêu cho biết.

Vậy là vào bữa chiều hôm đó, tụi tôi ngồi thao thao bất tuyệt về tình yêu… và Sinh… Ngoài trời nắng tắt tự khi nào, hoàng hôn đã đi ngủ thay vào đó là bầu trời đêm lung linh đầy sao.

SỰ DỊU DÀNG ĐÁNG SỢ

Hôm sau, tôi đi học với tâm trạng vô cùng vui vẻ. Tôi đi vào lớp với tâm trạng rất yêu đời. Đang dung dăng dung dẻ, tôi đâm sầm ngay một cô giáo.

– Ối! – Cô kêu lên.

Cả hai chúng tôi đều ngã sóng soài ngay trên sân trường. Tôi vội vàng bò dậy lượm những tập sách vương vãi và cả cái mắt kiếng của cô nữa. Tự nhiên, tôi thấy mắt kiếng gọng đen to này hơi quen quen, gặp ở đâu rồi thì phải. Tôi liếc nhìn qua bên cạnh mà hết hồn “Thôi chết rồi cô An. Đụng bả ở đây, thế nào cũng nhớ mấy bài chép phạt cho mà xem. Chuồn thôi!”

Vừa lượm lên hết đồ đạc, tôi đưa vội cho cô chồng vở và cả cái mắt kiếng. Tôi lên tiếng xin lỗi cô rồi quay lưng chạy như bay vào căng tin. Tôi len vào chỗ ngồi ngay sau chậu kiểng to đùng trong quán để nấp. Tôi thậm thụt ngó ra, thấy cô vừa một tay ôm chồng sách vở, một tay đeo mắt kiếng vào làu bàu: “Học sinh bây giờ hư quá. Mắt mũi để đâu đó”. Sau rốt cô bỏ đi.

Tôi ngồi thụt vào thành ghế ôm ngực thở phào thì có tiếng nói làm tôi giật bắn mình:

– Chơi trốn tìm hả em?

Tôi ngó sang thì ra là mấy chị học cùng lớp. Trời ơi! Kiểu này chắc có bữa chết vì bệnh tim mất thôi. Tôi thở gấp, đập đập tay nhè nhẹ lên ngực:

– Ùi ơi, mấy chị đừng làm vậy nữa nha. Em hết hồn.

Mấy chị nhoẻn cười, vỗ vai tôi:

– Xin lỗi, làm cưng giật mình. Cưng nè, nãy cô An phải không, lớp mình chưa chép phạt nộp cho bả đó.

Tôi gật gù:

– Thì vậy em mới trốn vô đây nè. Giờ cổ đi rồi, em ra đây.

Nói xong, tôi chào mấy chị len ra chỗ quầy ngồi và kêu một ly sinh tố. Đang ngồi thưởng thức thì tôi thấy một bóng người ở sau lưng tôi in lên mặt quầy. Tôi quay lại, trợn mắt miệng còn không kịp nhả chiếc ống hút ra. Đó là cô An. Cô đứng đó chống nạnh, cau mày nhìn tôi nói:

– Hay quá ha, tưởng tui không biết hả? Lại còn trốn vào đây uống sinh tố nữa. Bài phạt đâu? – Vừa nói cô xòe tay ra.

Tôi hết nhìn tay lại nhìn mặt cô trong khi miệng vẫn còn ngậm cái ống hút:

– Em quên… chưa… chép ạ.

Cô An nổi giận, giật luôn cái ống hút trên miệng tôi cắm vào ly rồi lôi tôi ra khỏi quầy nói:

– Lại còn vậy nữa, chưa chép mà dám ngồi đây chơi. Sướng hén. – Cô lại lôi tôi đi trong khi tôi còn chưa kịp trả tiền ly sinh tố. Cô lôi tôi đi ngang qua chỗ mấy chị lớn ngồi, ai nấy thấy đều lắc đầu le lưỡi. Vừa lúc đó Sinh bước vào căng tin, đụng ngay tôi và cô An. Cô liền bỏ tôi ra nói ngay với Sinh:

– Học sinh lớp anh chưa chép phạt, tôi mắng, trốn vô đây. Đọc sai lên sai xuống, tôi kêu