Old school Easter eggs.
Thưa thầy…em yêu anh!

Thưa thầy…em yêu anh!

Tác giả: Ngọc Hân Lê

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323313

Bình chọn: 9.00/10/331 lượt.

tôi. Lúc này, anh đang gục trên bàn. Tôi lại gần bàn và nói cố tình để anh nghe thấy:

– Thầy chưa về sao? Em về nhé.

Anh đã không hề ngẩng lên mà giơ bàn tay lên quơ trong không trung:

– Về thì cứ về đi.

Tôi chẳng nói thêm một từ nào nữa, bèn đi nhanh xuống hiệu thuốc bên kia trường mua mấy viên thuốc trị cảm, nhức đầu, rồi quày quả trở lên không quên ghé vào căn tin mua một chai nước khoáng. Anh vẫn còn ngồi gục trên bàn, tôi nhẹ nhàng tiếng lại lay anh:

– Thầy này. Thầy!

Anh ngẩng lên. Tôi nắm lấy bàn tay anh bỏ vào đấy mấy viên thuốc và để chai nước lên bàn. Trước cử chỉ đó, anh tròn mắt nhìn tôi. Còn tôi thì tựa vào thành bàn mỉm cười:

– Đừng có mở mắt nhìn em như vậy. Thầy nên uống thuốc lấy lại sức khỏe để còn … “đì” em chứ?

Anh nhìn mấy viên thuốc trên tay lườm tôi bán tín bán nghi, nửa đùa nửa thật:

– Định đầu độc tôi hả? Theo như tôi nhớ thì tôi có ác với em thiệt, mà đâu đến nỗi phải chết đâu.

Nghe anh nói thế dẫu biết anh đùa nhưng tôi vẫn giả vờ giận, quay đi:

– Tùy. Không uống thì thôi. Em đi về đây. Bye bye.

Tôi nghe tiếng Sinh húc hắc sau lưng, tôi lập tức quay ngoắt lại thì anh đã đổi bộ mặt “băng giá” ho hắng:

– Hèm! Trước khi về, đem luôn cái này về.

Anh với tay lấy cặp sách một cách khó nhọc, rồi lục cặp đưa cho tôi một tờ giấy xếp làm tư thẳng thớm. Tôi mở ra. Ô! Ngạc nhiên chưa! Đấy là bài kiểm tra đã bị xé của tôi đây mà nhưng là toàn nét chữ của anh. Sinh đã chép lại hết cho tôi và còn chấm con điểm A đỏ chói nữa, anh dễ thương thật. Tôi ngẩng lên nhìn Sinh bằng đôi mắt long lanh, cảm động:

– Thật sao? Thầy đã chép lại bài kiểm tra cho em à?

Anh vẫn lạnh lùng đáp:

– Không, tôi đâu có rảnh. Có người nhờ tôi đưa cho em đấy.

Tôi vẫn nhìn anh cười nụ hai má ửng hồng:

– Cám ơn thầy, thầy ráng khỏe để hôm sau đì em tiếp nha. Giờ em về đây.

Không thèm nhìn tôi lấy một cái, anh lật sách ra và xua tôi:

– Xong rồi, đi về đi. Để tôi yên tĩnh một chút. Cám ơn vì mấy viên thuốc.

Tôi vui sướng dạ rõ to, tung tăng ra về. Ra đến cửa, tôi vẫn ngoái lại nhìn anh lần cuối. Dường như anh cũng biết điều đó nên giả vờ như không thấy tôi nữa. Tôi đi về mà lòng sung sướng lạ. Hôm nay, tôi không về nhà luôn mà tạt qua nhà Trâm để kể cho nó nghe về thái độ của anh hôm nay. Ngoài đường, nắng chiều rực rỡ, chưa bao giờ tôi thấy hoàng hôn đáng yêu đến vậy…

BỆNH (5)

Vừa đến nhà Trâm, tôi ào vào như cơn lốc, kể nó nghe chuyện ở trường hôm nay ra sao. Vì quá vui nên tôi kể chẳng có đầu có cuối, Trâm ừ hử rồi bảo tôi ngồi xuống, đặt tách trà cái cộp trước mặt tôi. Nó nói:

– Hôm nay tao nấu trà hoa cúc nè, uống đi và kể lại chi tiết toàn bộ tao nghe coi. Nãy giờ lúi húi, mà mày thì ăn nói mất đầu mất đuôi, tao hiểu tao chết liền.

Tôi cười khanh khách, nâng ly trà lên thổi và uống thử rồi biểu nó:

– Vậy mà nãy giờ mày gật dữ lắm, làm tao tưởng mày hiểu hết chứ. Vầy nè, hôm nay… Sinh bệnh, tội nghiệp lắm. Tao đã mang cho Sinh thuốc nè, rồi bài kiểm tra ổng làm lại cho tao luôn. Sinh của tao dễ thương không? – Vừa nói tôi giơ bài kiểm tra ra cho Trâm thấy, nó cầm lấy trầm trồ rồi đực mặt nhìn tôi:

– Ừa, Sinh dễ thương ghê. Ủa? Mà “Sinh của mày” hồi nào? Tao nhớ Sinh với mày có giống gì đâu.

Vừa nghe nó nói tôi mỉm cười xấu hổ:

– Tao nói “Sinh của tao”, chỉ là một cách nói thôi làm gì mà bắt bẻ ghê dạ.

Tôi mỉm cười toe toét vì vui và cũng vì mắc cỡ, đồng thời một cảm giác lâng lâng đang len lỏi vào hồn. Trâm đã thấy điều đó, nó cũng tí ta tí tét bồi thêm mấy câu:

– Thấy ghê, bình thường ăn nói đốp chát ghê lắm vậy mà nhắc tới Sinh thì vậy đó. Thấy ghê hông? Coi bả kìa, dịu dàng, dễ thương muốn xỉu luôn.

Tôi không nói gì chỉ nhấc ly trà lên uống để che đi bộ mặt đỏ như gấc. Cảm giác mắc cỡ, tẽn tò mà vui sướng mới lạ làm sao.

– Sao? Giờ hết ghét Sinh rồi hả? Tao nhớ lúc trước mày rủa ổng dữ lắm mà.

Trâm ngồi đối diện tôi cũng đang tu ừng ực một ly trà hoa cúc. Còn tôi thì chống cằm mơ màng và di mấy ngón tay lên bàn nghịch những tia nước đọng trên mặt bàn. Mải nghĩ về anh nên không để ý lắm Trâm đang nói gì. Nó không nghe tôi nói gì cả nên hỏi lại lần nữa. Vì mải mê nghịch viết tên anh trên mặt bàn nên tôi cũng không để ý là Trâm đã thò mặt vào xem tôi đang làm gì. Xem xong, nó cằn nhằn:

– Trời ơi, nãy giờ tao nói mày hổng nghe. Thì ra mày đang viết tên ổng hả, lại còn vẽ trái tim nữa chứ…

Tôi ngẩng lên bụm miệng cười má lại còn đỏ hơn nữa, lấy tay xóa vội và quay mặt đi ngó lơ chỗ khác để tránh sự châm chọc của Trâm. Bỗng tiếng ấm nước reo tu tu, nó đứng dậy bảo:

– Chờ tao chút, đi nhắc ấm nước cái.

Rồi nó lật đật đi ra bếp gần đó bắc ấm nước xuống chế một ấm trà khác. Bất giác, tôi nhìn thấy bình hoa Cúc Đại Đóa mà Trâm đang chưng trên bàn. Tôi lên tiếng hỏi:

– Ê, mấy cái hoa này ở đâu vậy?

Trâm ngó ra trong khi đang đong ấm trà:

– À, đồ khuyến mãi của bà bán hoa cúc đó. Bả cho thêm cúc đại đóa.

– Cho tao nghen, đẹp quá đi. – Tôi đưa tay mân mê mấy cánh hoa. Trâm thấy vậy liền bảo:

– Ừa, lấy đi nếu mày thích. Cha, con (người) ta dạo này yêu hoa dữ à…

Không đợi nó nói