
ho nhỏ, gần đó có một căn nhà nho nhỏ.
Trong căn nhà gỗ có một cây đàn, một tấm chiếu, lại không có người.
Trên cầm đài phảng phất còn có dư âm, dưới cầm đài có một tấm đoản tiên.
Đao khuyết cầm đoạn, nguyệt lạc hoa điêu, Công tử như long, cao tường cửu thiên.
Không gian núi non yên ắng.
Chung đại sư nhìn rặng núi xa xa, trầm mặc một hồi rất lâu, mới từ từ thốt:
– Nơi đây quả thật là địa phương tốt, người có thể không đi, bất tất phải đi, người không thể đi, còn quyết định được cái gì ?
Phó Hồng Tuyết nhìn lão, đợi lão nói hết.
Chung đại sư lại trầm mặc rất lâu, thốt:
– Ta đã không chuẩn bị đi.
Phó Hồng Tuyết hỏi:
– Không muốn đi ? Hay là không thể đi ?
Chung đại sư không hồi đáp, lại quay đầu nhìn hắn, hỏi ngược:
– Ngươi thấy ta bao nhiêu tuổi rồi ?
Đầu lão bạc trắng, trên mặt đã đã đầy những nếp nhăn thống khổ do tâm lực kiệt quệ, xem chừng mệt mỏi già nua. Phó Hồng Tuyết nhìn thoáng thấy lão già hơn mình quá nhiều.
Lão tự hồi đáp câu hỏi của mình:
– Ta từ lúc thiếu niên đã thành danh, năm nay chỉ mới ba mươi.
Phó Hồng Tuyết nhìn khuôn mặt mệt mỏi và đầu tóc bạc trắng của lão, tuy không nói gì, lại cũng không khỏi để lộ vẻ kinh ngạc.
Chung đại sư mỉm cười:
– Ta biết ngươi thấy ta nhất định đã là một lão nhân, đầu tóc ta đã bạc trắng từ nhiều năm trước.
Trong nụ cười của gã ngập tràn nỗi đắng cay:
– Bởi vì tâm huyết của ta đã hao tận, ta tuy dùng cầm nghệ mà đạt được vinh dự và an nhàn mà mộng tưởng của người khác cũng không thấy được, cây đàn đó cũng đã hút cạn tinh cân mãnh cốt của ta.
Phó Hồng Tuyết thông hiểu ý tứ của gã, một người nếu đã hoàn toàn trầm mê như vậy, xem chừng đã làm một vụ giao dịch với ma quỷ.
– Ngươi nếu muốn ta cho ngươi toàn bộ, ngươi cũng nhất thiết giao cho ta toàn bộ, kể cả sinh mệnh và linh hồn của ngươi.
Chung đại sư thốt:
– Đó vốn là một mối giao dịch công bình, ta tịnh không hối hận gì, nhưng hiện tại …
Gã ngưng thị nhìn Phó Hồng Tuyết:
– Ngươi học đao, ngươi nếu cũng giống như ta, vì đao mà dâng hết, lại đột nhiên phát hiện người khác búng tay cũng có thể hạ được ngươi, ngươi sẽ ra sao ?
Phó Hồng Tuyết không hồi đáp.
Chung đại sư thở dài, từ từ thốt:
– Thứ chuyện đó ngươi đương nhiên không hiểu, đối với ngươi mà nói, một thanh đao là đao, tịnh không có ý nghĩa gì đặc biệt.
Phó Hồng Tuyết muốn cười, cười lớn. Hắn đương nhiên cười không nổi.
Đao chỉ bất quá là một thanh đao ? Có ai biết thanh đao đó có ý nghĩa gì đối với hắn ? Có phải hắn cũng đã làm một chuyến giao dịch với ma quỷ như vậy, cũng đã trả hết mọi giá như vậy, hắn được cái gì ?
Trên thế gian có lẽ có người thứ hai có thể hiểu rõ chuyện này hơn hắn, nhưng hắn không nói ra. Đắng cay đã tẩm nhập vào tận xương máu của hắn, cả ói cũng không ói được.
Chung đại sư lại mỉm cười:
– Không cần biết ra sao, ngươi và ta có thể tương kiến, tính ra cũng là có duyên, ta còn muốn tấu một khúc vì ngươi.
Phó Hồng Tuyết hỏi:
– Còn sau này ?
Chung đại sư đáp:
– Sau đó nếu ngươi muốn đi, thì cứ đi.
Phó Hồng Tuyết hỏi:
– Ngươi không đi ?
Chung đại sư đáp:
– Ta ? Ta còn có thể đi đâu ?
Phó Hồng Tuyết chung quy đã hoàn toàn minh bạch ý tứ của gã. Nơi đây là địa phương tốt, gã đã chuẩn bị chôn mình tại đây. Đối với gã mà nói, sinh mệnh đã không còn vinh diệu, mà lại là sỉ nhục, gã sống hoàn toàn vô nghĩa.
“Tang” một tiếng, tiếng đàn lại vang lên.
Bên ngoài cửa sổ đã chạng vạng tối, bóng tối giống như tấm màn mỏng là đà rơi xuống, bao trùm sơn cốc.
Tiếng đàn bi ai của gã phảng phất một cung nga tóc bạc trải qua bao ly loạn muốn kể cho người ta nghe chuyện nhân sinh bi khổ.
Trong sinh mệnh nếu còn có hoan lạc, cũng chỉ bất quá là mây khói vụt qua, chỉ có bi thương mới vĩnh viễn tồn tại.
Sinh mệnh một người vốn ngắn ngủi, vô luận là ai cũng đều không tránh khỏi cái chết.
Vậy thì sống để làm chi ?
Tại sao lại phải tranh đấu vùng vẫy ? Tại sao phải đau khổ chịu đựng khó khăn ?
Tại sao không thấu hiểu chỉ có cái chết mới an nghỉ vĩnh viễn ?
Sau đó tiếng đàn lại bắt đầu kể về cái chết an tường mỹ lệ, một thứ mỹ lệ an tường tuyệt không ai có thể dùng ngôn ngữ để hình dung, chỉ có tiếng đàn của gã mới có thể biểu đạt.
Bởi vì chính gã vốn đã trầm mê trong mỹ mộng cái chết.
Bàn tay tử thần phảng phất cũng đang vuốt ve dây đàn, khuyên người bỏ cuộc, tìm chết để đạt tới mộng cảnh vĩnh viễn an nghỉ.
Ở đó, không còn khổ nạn, cũng bất tất phải vì ai mà tranh đấu vẫy vùng.
Ở đó, không có người phải đi giết người, cũng không có người bắt người khác đi giết người.
Nơi đó không còn nghi ngờ gì nữa cùng là cái đích mà không ai có thể kháng cự.
Tay Phó Hồng Tuyết đã bắt đầu run lẩy bẩy, y phục đã đẫm ướt mồ hôi lạnh. Sinh mệnh nếu như bi khổ như vậy, vì sao nhất định còn phải sống ?
Bàn tay cầm đao của hắn càng bóp chặt. Hắn có chuẩn bị bạt đao không ? Bạt đao giết ai ?
– Chỉ có mình hắn mới có thể giết Phó Hồng Tuyết, cũng chỉ có Phó Hồng Tuyết mới có thể giết chính hắn.
Tiếng đàn càng bi thương, sơn cốc càng tăm tối.
Không có quang minh, không có hy vọng.
Tiếng đàn phảng phất đang kêu gọi, hắn ph