XtGem Forum catalog
Thiên Nhai Minh Nguyệt Ðao – Cổ Long

Thiên Nhai Minh Nguyệt Ðao – Cổ Long

Tác giả: Cổ Long

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325870

Bình chọn: 7.00/10/587 lượt.

phá, nhưng lúc y phóng đao, vẫn sử dụng toàn lực.

Bởi vì y có lòng “thành”, ít ra có lòng “thành” đối với đao của y.

Ý nghĩa của chữ “thành” đó, là một thứ tinh thần kính trọng nghề nghiệp, không chịu cúi đầu. Chưa đến lúc hoàn toàn tuyệt vọng, tuyệt không bỏ qua cơ hội cuối cùng, tuyệt không bỏ qua một phân nỗ lực cuối cùng.

Có thể làm được điểm đó tịnh không phải dễ dàng.

Vô luận là ai có thể làm được điểm đó, vô luận làm chuyện gì đều nhất định thành công. Chỉ tiếc là y không còn có cơ hội, bởi vì con đường y đi lại là con đường không nên đi.

Bởi vì Phó Hồng Tuyết đã bạt đao.

Đao quang lóe lên một cái, đầu lâu rơi xuống đất.

Màn sương máu tươi bao trùm không khí dưới ánh đèn vàng mù mờ.

Ánh đèn biến thành đỏ lưởng, mặt người lại xanh dờn.

Huyết dịch toàn thân đại hán đó đều đã đông lại, hô hấp gần như dừng hẳn.

Gã cũng dụng đao, gã cũng giết người, nhưng hiện tại gã nhìn thấy một đao của Phó Hồng Tuyết, mới biết cái mình dùng căn bản không thể tính là đao.

Gã thậm chí có cảm giác trước đây mình căn bản không thể tính là có giết người qua.

Ánh đèn lại vàng mờ mịt.

Gã bắt đầu ngẩng đầu, đột nhiên phát giác Phó Hồng Tuyết đã không còn dưới ánh đèn.

Ánh đèn chiếu không tới chỗ đó, vẫn còn là một màn hắc ám.

“Ta vốn đích xác đã có thể không giết y, tại sao lại giết y ?” Phó Hồng Tuyết nhìn đao trong tay, đột nhiên minh bạch vì sao Tiêu Tứ Vô phải đến.

Bởi vì y biết Phó Hồng Tuyết đã vô phương khống chế chính mình, y nghĩ y đã có cơ hội đả bại Phó Hồng Tuyết.

Y gấp rút muốn tỷ thí, cho nên y đã không đợi cho đến một ngày đó. Đợi chờ là một chuyện thống khổ, y tính ra vẫn còn rất trẻ.

Phán đoán của Phó Hồng Tuyết tịnh không sai, hắn tính ra cũng còn rất trẻ.

Vậy ai sai ?

Không cần biết là ai sai, áp lực và nỗi tiêu cực trong tâm của hắn đều đã vô phương giảm nhẹ, bởi vì người hắn giết trước đây hắn tuyệt không chịu giết.

“Có phải xem ra quả thật đã vô phương khống chế lấy chính mình ?” “Có phải ta quả thật đã biến thành đao phủ thủ ?” “Có phải ta chẳng sớm thì muộn sẽ có một ngày phát điên ?” Cái bàn rộng dài không có ai ngồi, căn phòng rộng lớn cũng không có một tiếng động, bởi vì Công tử Vũ đang trầm tư.

“Tiêu Tứ Vô tự mình chịu đi ?” Hồi nãy y mới hỏi.

“Các ngươi dùng phương pháp gì để cho gã chịu đi ?” “Bọn tôi để cho gã nghĩ đã có cơ hội giết Phó Hồng Tuyết”.

“Kết quả ra sao ?” “Kết quả Phó Hồng Tuyết giết gã”.

“Cũng là gã xuất thủ trước ?” Hiện tại Công tử Vũ đang trầm tư, đối tượng nghĩ tới đương nhiên là Phó Hồng Tuyết, cũng chỉ có Phó Hồng Tuyết mới đáng để cho y trầm tư.

Trừ Phó Hồng Tuyết ra, hiện tại cơ hồ đã không còn ai có thể làm cho y hứng thú.

Bên ngoài cửa sổ đã chạng vạng tối, hương hoa lặng đùa trong gió đêm thoang thoảng, y đột nhiên mỉm cười:

– Hắn vẫn còn có thể giết người, một đao vẫn còn có thể trí mạng, nhưng hắn đã quá nhanh.

Y lại hỏi:

– Ngươi có biết hắn vì sao lại quá nhanh không ?

Người y nhìn tịnh không phải là Cố Kỳ trước mặt, mà là một người đứng sau lưng.

Không có ai chú ý đến người đó, bởi vì gã thật sự quá trầm mặc, quá an tĩnh, quá bình phàm. Giống như cái bóng của Công tử Vũ.

Không có ai đi chú ý một cái bóng, nhưng câu nói đó của Công tử Vũ tịnh không phải hỏi Cố Kỳ, mà là hỏi gã.

Có phải Cố Kỳ không thể giải thích chuyện đó, mà chỉ có gã có thể giải thích ? Có phải gã biết còn nhiều hơn so với Cố Kỳ ?

– Một người nếu đã đến lúc quá nhanh, nhất định có khuyết khẩu lộ ra.

– Khuyết khẩu ?

“Giống như thứ khuyết khẩu lúc đê vỡ”. Gã dùng từ tuy rất kỳ quái, lại chính xác thích hợp.

“Phó Hồng Tuyết đã có khuyết khẩu ?” Công tử Vũ hỏi lại.

– Hắn vốn không muốn giết Tiêu Tứ Vô, hắn đã tha Tiêu Tứ Vô ba lần, lần này hắn lại vô phương tự khống chế lấy mình.

– Đó là khuyết khẩu của hắn ?

– Đúng.

Nụ cười của Công tử Vũ càng khoái trá.

– Hiện tại chúng ta bất tất phải dẫn người cho hắn giết sao ?

– Còn phải dẫn người.

– Ai ?

– Chính hắn.

Cái bóng dùng từ ngữ càng kỳ quặc:

– Thiên hạ vốn chỉ có mình hắn có thể giết Phó Hồng Tuyết, cũng chỉ có Phó Hồng Tuyết mới có thể giết chính hắn.

Có chuyện gì tàn khốc hơn so với giết người ?

Bức người tự sát so với giết người lại càng tàn khốc, bởi vì, trong quá trình thời gian trải qua đó, càng dài càng thống khổ.

Đêm dài, dài đáng sợ.

Đêm dài đã gần tàn.

Phó Hồng Tuyết dừng chân, nhìn sương sớm trắng hếu phì phà giữa hàng rào trúc và bụi hoa.

Cả một đêm dài chậm chạp đó, hắn đã vượt qua. Hắn còn có thể vượt qua bao lâu nữa ?

Mệt mỏi, khát nước, đầu nhức như muốn nứt ra, môi cũng khô nứt nẻ, hắn căn bản không còn biết thời gian và địa điểm, không biết đây là hàng rào tre của nhà ai, bụi hoa của nhà ai.

Hắn đã đi quá lâu, hắn dừng ở đây, bởi vì trong đó có tiếng đàn.

Tiếng đàn lượn lờ, phảng phất hòa vào sương sớm ngột ngạt lơ lửng từ cõi hư vô.

Hắn tịnh không muốn dừng chân ở đây, cũng không biết mình vì sao đã dừng chân.

Tiếng đàn phiêu diêu, giống như thân nhân ở phương xa kêu gọi.

Hắn không có thân nhân, nhưng hắn nghe thấy tiếng đàn đó, tâm linh lập tức dâng tràn một thứ cảm giác kỳ