Insane
Thiên Nhai Minh Nguyệt Ðao – Cổ Long

Thiên Nhai Minh Nguyệt Ðao – Cổ Long

Tác giả: Cổ Long

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325555

Bình chọn: 8.5.00/10/555 lượt.

diệu, sau đó cả người hắn đều đã hòa tan trong tiếng đàn thành một khối, chuyện giết người máu chảy, đột nhiên biến thành rất xa vời.

Từ khi hắn giết Nghê gia huynh muội, đây là lần đầu hắn có cảm giác hoàn toàn thoải mái.

Đột nhiên nghe “tang” một cái, tiếng đàn đoạn tuyệt, trong tiểu viên lại truyền ra tiếng người:

– Nghĩ không ra bên ngoài cửa còn có tri âm, sao không vào ngồi xuống ?

Phó Hồng Tuyết không nghĩ ngợi gì, đẩy cửa tiến vào.

Trong tiểu viện, hoa lá sum suê, có tịnh xá, một lão nhân tóc bạc vận y phục xanh đậm đã đứng lên chấp tay cúi đầu nghênh tiếp.

Phó Hồng Tuyết không ngờ cũng chấp tay cúi đầu đáp lễ, hỏi:

– Khách không mời mà đến, làm sao dám để lão ông tự mình nghênh tiếp ?

Lão nhân mỉm cười:

– Quý khách dễ có, tri âm khó cầu, nếu không thân mình nghênh tiếp, tất là người bất cung bất kính, làm sao có thể học đàn ?

Phó Hồng Tuyết đáp:

– Mạn phép.

Lão nhân thốt:

– Mời.

Trong nhã thất có một cái tháp gỗ nhỏ, trên tháp có một cây đàn.

Đàn hình thức cổ nhã, xem ra ít nhiều đã là cổ vật trên ngàn năm, cầm vĩ lại đã bị cháy sém.

Phó Hồng Tuyết động dung:

– Có lẽ nào đó là thiên hạ đệ nhất danh cầm “Tiêu Vĩ” tương truyền từ xưa ?

Lão nhân mỉm cười:

– Các hạ có nhãn lực rất tốt.

Phó Hồng Tuyết hỏi:

– Lão trượng có phải là Chung đại sư ?

Lão nhân đáp:

– Lão hủ chính là họ Chung.

Phó Hồng Tuyết lại chấp tay. Đây là lần thứ nhất hắn đối với người ta tôn kính như vậy, hắn tôn kính tịnh không phải là người đó, mà là cầm nghệ thiên hạ vô song của lão; nghệ thuật cao thượng độc đáo, nhân cách cao thượng độc lập, đều đáng để tôn kính như nhau.

Trên tháp gỗ không vấy chút bụi trần, Chung đại sư tháo giày, ngồi xếp bằng:

– Ngươi cũng ngồi đi.

Phó Hồng Tuyết không ngồi. Trên người hắn ô uế mùi máu, đã rất lâu chưa tắm gội.

Chung đại sư thốt:

– Trong căn phòng nhỏ cũ kỹ này của lão hủ tuy chỉ có một đàn một ghế, người có thể đi vào lại không có.

Lão ngưng thị nhìn Phó Hồng Tuyết:

– Ngươi có biết tại sao ta mời ngươi tiến vào ?

Phó Hồng Tuyết lắc đầu.

Chung đại sư thốt:

– Bởi vì ta xem y phục ngươi tuy không chỉnh tề, tâm lại sáng như gương, ngươi hà tất phải tự cảm thấy mình dơ dáy ?

Phó Hồng Tuyết cũng ngồi xuống.

Chung đại sư mỉm cười, tay ve vuốt dây đàn, “tang” một tiếng, tiếng đàn lượn lờ, lập tức chiếm cứ tâm linh Phó Hồng Tuyết.

Tay của hắn vẫn còn nắm chặt đao, nhưng hắn đột nhiên có cảm giác thanh đao đó quá dư, đó cũng là lần thứ nhất hắn có thứ cảm giác đó, tiếng đàn phảng phất đưa hắn đi một thế giới trời đất khác, ở đó không có đao, cũng không có không khí độc hại.

– Người vì sao lại phải giết người ?Không những tự mình đi giết người, còn phải bức người khác đi giết người ?

Bàn tay cầm đao của Phó Hồng Tuyết đã từ từ thư thả. Hắn vốn thật sự đã tiếp cận bến bờ sụp đổ, nhưng lạc vào tiếng đàn, hắn đã được giải thoát.

Thanh âm tuy xa xăm, lọt vào tai lại rõ ràng thanh tao. Lúc đó, đằng xa đột nhiên cũng truyền tới “tang” một tiếng, phảng phất cũng là tiếng đàn.

Tay đàn của Chung đại sư đột nhiên run lên một cái, “cách” một tiếng, năm dây đàn đều đứt.

Sắc mặt Phó Hồng Tuyết đã biến đổi, giữa thiên địa đột nhiên biến thành một khung tĩnh mịch chết người, Chung đại sư động cũng không động, ngồi yên tại đó, thần tình buồn bả, lại có vẻ thất thần, xem chừng đột nhiên già đi mười tuổi.

Phó Hồng Tuyết nhịn không được, hỏi:

– Có lẽ nào đại sư nghe được điềm hung gì đó ?

Chung đại sư chẳng nói chẳng rằng, phương xa lại có một tiếng đàn, mồ hôi lạnh trên trán lão lăn không ngớt. Đợi đến lúc tiếng đàn lại vang lên, lão nhân trầm tĩnh cao nhã đó đột nhiên từ trên tháp phóng xuống, vừa mang giày vào, đã xông ra ngoài.

Một cơn gió từ bên ngoài phất đến, những sợi dây đàn đứt đoạn còn dính trên đàn rung rung trong gió, chừng như tinh linh của cổ cầm đã phục sinh, cũng muốn bay ra với lão, xem coi ai đang dạo đàn nơi xa xa ?

Phó Hồng Tuyết cũng bay theo.

Dây đàn đứt đoạn, người già theo, cả hoa lá trong tiểu viên đó, phảng phất cũng biến thành tiều tụy trong phút chốc.

Cuối con hẻm dài, là một con đường dài. Cuối con đường dài, là một cái chợ.

Hiện tại chính là giờ chợ sáng mở cửa, trong chợ đầy đủ các thức các dạng người, đầy đủ các thức các dạng thanh âm.

Người đều là tục nhân, thanh âm cũng là tục thanh. Chung đại sư bất tục đó đến đây để tìm cái gì ?

Trên đôi giày và đôi chân không nhiễm chút bụi trần của lão đã dính đầy bùn đất, ngây dại đứng tại đó nhìn xung quanh, chừng như một thiếu phụ mất túi tiền thất thần.

Cầm Thánh vang danh thiên hạ, làm sao lại biến thành bộ dạng như vậy ?

Phó Hồng Tuyết vốn không phải là người nói nhiều, lại nhịn không được:

– Đại sư muốn tìm cái gì ?

Chung đại sư trầm mặc, trên mặt dâng một thứ biểu tình kỳ quái, rất lâu mới trả lời:

– Ta muốn tìm một người, ta nhất định phải tìm ra người đó.

Phó Hồng Tuyết hỏi:

– Người nào ?

Chung đại sư đáp – Một vị cao nhân tuyệt thế vô song.

Phó Hồng Tuyết hỏi:

– Ông ta là cao thủ môn nào ?

Chung đại sư đáp:

– Cầm.

Phó Hồng Tuyết hỏi:

– Cầm của ông ta so với đại sư còn cao hơn