
ảng phất đang thấy Yến Nam Phi và Minh Nguyệt Tâm đang cười tươi tắn.
Bọn họ có phải đã đạt được an nghỉ ? Bọn họ có phải đang khuyên hắn cũng đi hưởng thụ thứ hòa bình mỹ lệ đó ?
Phó Hồng Tuyết chung quy đã bạt đao.
Thoát Khỏi Lồng Chim
Đao quang lóe lên một cái, chém không phải là đầu, mà là dây đàn.
Hắn vì sao phải huy đao chém đứt dây đàn ?
Chung đại sư ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn hắn, không những kinh ngạc, lại còn phẫn nộ.
Đao đã chui vào vỏ. Phó Hồng Tuyết đã ngồi xuống, khuôn mặt trắng nhợt trong bóng tối, xem chừng như tượng đá điêu khắc thành, kiên cường, lãnh khốc, cao quý.
Chung đại sư hỏi:
– Cho dù tiếng đàn của ta không đủ để chui vào lỗ tai ngươi, nhưng dây đàn vô tội, tại sao các hạ không chém đầu ta ?
Phó Hồng Tuyết thốt:
– Dây đàn tuy vô tội, nếu kỳ nhân chết, không như dây đàn đứt.
Chung đại sư thốt:
– Ta không hiểu.
Phó Hồng Tuyết nói:
– Ngươi nên hiểu, nhưng ngươi quả thật có nhiều chuyện không hiểu.
Hắn lạnh lùng nói tiếp:
– Ngươi nói cho người ta biết là nhân sinh ngắn ngủi, khó tránh chết chóc, lại không biết chết cũng có rất nhiều dạng.
Chết có nhẹ như lông hồng, cũng có nặng tợ Thái Sơn, đạo lý đó Chung đại sư làm sao không hiểu được.
Phó Hồng Tuyết thốt:
– Một người từ khi sinh hạ, cho dù muốn chết, cũng phải chết oanh oanh liệt liệt, chết mới an tâm.
Một người khi sống không thể làm chuyện mình nên làm, làm sao có thể chết an tâm ?
Ý nghĩa của sinh mệnh, vốn là tiếp tục phấn đấu không ngừng, chỉ cần con người hiểu được một điểm đó, sinh mệnh của con người sẽ không còn không có ý nghĩa. Nhân sinh bi khổ, bên trong đang đợi cho nhân loại tự mình khắc phục.
– Nhưng ta sống chỉ có sỉ nhục.
– Vậy thì ngươi nên nghĩ ra một phương pháp có ý nghĩa để tẩy sạch mối sỉ nhục của ngươi, nếu không cho dù ngươi có chết, cũng là một thứ sỉ nhục đồng dạng.
Chết tịnh không thể giải quyết vấn đề gì, chỉ có kẻ hèn hạ mới không chịu đương đầu đả kích, mới dùng cái chết làm đường giải thoát.
– Cái giá ta phải trả cho thanh đao này, tuyệt không thua gì ngươi, nhưng ta tịnh không có cái vinh dự lẫn cái an nhàn mà ngươi có, cái ta đạt được chỉ có cừu thù và khinh miệt, xem ra trong ánh mắt của người ta, ngươi là Cầm Trung Chi Thánh, ta lại chỉ bất quá là đao phủ thủ.
– Nhưng ngươi lại còn muốn sống ?
– Một khi còn có thể sống, ta nhất định sống, người khác càng muốn ta chết, ta càng muốn sống. Sống tịnh không phải là sỉ nhục, chết mới là sỉ nhục.
Trên khuôn mặt trắng nhợt của hắn phát sáng, xem càng trang nghiêm, càng cao quý. Một thứ cao quý cơ hồ đã tiếp cận thần linh, hắn đã không còn là đao phủ thủ buồn thảm ố máu đầy mình. Hắn đã tìm ra chân ý của sinh mệnh, từ khổ nạn và đả kích mà người ta vô phương chịu đựng mà tìm ra, bởi vì người ta đã tống cho hắn đả kích quá lớn, lực lượng phản kháng của hắn cũng càng lớn hơn. Thứ lực lượng phản kháng đó, không ngờ giúp cho hắn chung quy thoát thân khỏi cái lồng mà hắn tự tạo thành. Điểm đó đương nhiên Công tử Vũ tuyệt đối không nghĩ tới.
Chung đại sư cũng nghĩ không ra. Nhưng lúc gã nhìn Phó Hồng Tuyết, ánh mắt đã không còn vẻ kinh ngạc hay phẫn nộ, chỉ có tôn kính.
Nhân cách cao quý độc lập, vốn cũng như nghệ thuật cao thượng độc đáo, đáng để con người tôn kính.
Gã nhịn không được, hỏi:
– Ngươi cũng muốn làm một chuyện có ý nghĩa để tẩy sạch sỉ nhục của mình sao ?
Phó Hồng Tuyết đáp:
– Ta đang tận lực mà làm.
Chung đại sư hỏi:
– Trừ giết người ra, ngươi còn có thể làm chuyện gì ?
Phó Hồng Tuyết đáp:
– Ta ít ra đã chứng minh cho ngươi thấy, ta tịnh không bị y đánh gục.
Chung đại sư hỏi:
– Y là người nào ?
Phó Hồng Tuyết đáp:
– Công tử Vũ.
Chung đại sư thở dài:
– Một người có thể có một cầm đồng như vậy, nhất định là một đại vĩ nhân.
Phó Hồng Tuyết thốt:
– Y là vậy.
Chung đại sư hỏi:
– Nhưng ngươi lại muốn giết y ?
Phó Hồng Tuyết đáp:
– Phải.
Chung đại sư hỏi:
– Giết người cũng là chuyện có ý nghĩa ?
Phó Hồng Tuyết đáp:
– Nếu quả con người đó còn sống, người khác phải chịu đựng khổ nạn, chịu đựng bạo lực, chịu đựng ô nhục, vậy thì ta giết y có phải là chuyện có ý nghĩa hay không ?
Chung đại sư hỏi:
– Ngươi tại sao còn không đi làm chuyện đó ?
Phó Hồng Tuyết đáp:
– Bởi vì ta tìm không ra y.
Chung đại sư thốt:
– Y là đại vĩ nhân, tất nhất định có đại danh vang vọng, ngươi làm sao mà lại tìm không ra cho được ?
Phó Hồng Tuyết đáp:
– Bởi vì y tuy danh chấn thiên hạ, lại rất ít người có thể thấy được chân diện của y.
– Đó cũng là chuyện rất kỳ quái, người có thể thấy được người y lại càng ít hơn.
Một điểm đó Chung đại sư đáng lẽ nên hiểu, chính gã cũng danh chấn thiên hạ, người có thể gặp gã cũng rất ít. Nhưng gã tịnh không nói gì, Phó Hồng Tuyết cũng không muốn nói gì, những gì nên nói, đều đã nói hết.
Phó Hồng Tuyết đứng dậy:
– Ta chỉ muốn để ngươi biết, nơi đây tuy là địa phương tốt, lại không phải là nơi bọn ta nên ở lại lâu.
Cho nên bên ngoài tuy đã hoàn toàn tối tăm, hắn cũng không chịu ở lại.
Chỉ cần tâm địa quang minh, sao lại sợ hắc ám ?
Hắn từ từ đi ra, bộ dạng bước đi tuy vẫn kỳ dị