
n trượng bảy thước, ngoài bức họa đó ra, trên bức tường trắng như tuyết còn treo đủ thức đủ dạng vũ khí, kỳ trung có một cây búa đá to lớn dùng để săn thú thời thượng cổ khi đồng thiết còn chưa được phát hiện, có trường mâu và phương lương các tướng sĩ thời Chiến Quốc dùng giao phong nơi sa trường, có Thanh Long Đao của mà Võ Thánh Quan Vũ sử trong truyền thuyết, cũng có khóa hổ lam và hồ hình kiếm những món ngoại môn binh khí hiếm thấy trong giang hồ.
Kỳ trung đao vẫn là nhiều nhất.
Đơn đao, song đao, nhạn linh đao, quỷ đầu đao, kim bối khảm sơn đao, thành đao, cửu hoàn đao, ngư lân tử kim đao … thậm chí còn có Thiên Vương Trảm Quỷ Đao dài gần một trượng.
Nhưng vật lọt vào mắt Phó Hồng Tuyết làm cho hắn kinh tâm, lại là một thanh đao đen sì, hoàn toàn giống hệt thanh đao nằm trong tay hắn.
Treo cả trăm thứ binh khí, không ngờ còn chưa lấp hết tường, căn phòng đó khoan khoát tới cỡ nào cũng có thể tưởng tượng được. Nhưng trên sàn lại phô trương thảm Ba Tư từ đầu tới cuối phòng, làm cho căn phòng lộ vẻ ôn hòa ấm cúng không nói được.
Mỗi thứ đồ vật treo trong phòng đều trải qua quá trình chọn lọc tinh tế, Phó Hồng Tuyết cả đời này chưa bao giờ đi qua một địa phương cao quý hoa lệ như vậy.
Hiện tại hắn cũng không biết mình đang ở đâu ? Đây không phải là một giấc mộng, lại còn hoang đường ly kỳ hơn hết bất cứ giấc mộng nào. Tay cầm đao của hắn đã lạnh như băng, cán đao đã thấm đẫm mồ hôi lạnh trong lòng bàn tay của hắn.
Nhưng hắn không thất kinh hô hoán, cũng không bôn đào. Hắn ngồi tĩnh tại trên ghế, cả động cũng không động. Con người này có thể đem hắn thần bất tri quỷ bất giác đến đây, muốn giết hắn đương nhiên càng dễ dàng. Hiện tại hắn lại còn sống, hà tất phải bỏ chạy ? Hà tất phải động ?
Đột nhiên bên ngoài có người cười lớn:
– Phó công tử quả thật dằn lòng rất giỏi.
Cửa mở rộng, người cười lớn tiến vào chính là Chung đại sư.
Chỉ bất quá bộ dạng của Chung đại sư đã biến đổi, bộ y phục xanh đậm đã được thay bằng cẩm bào, tóc bạc đã hóa đen, những nếp nhăn cũng ít đi, nhìn ít ra cũng trẻ ra tới một hai chục tuổi.
Phó Hồng Tuyết chỉ lạnh lùng nhìn gã, trong mắt cả một biểu tình kinh ngạc cũng không có, xem chừng đã tính trước sẽ gặp lại con người đó ở đây.
Chung đại sư chấp tay cúi đầu, thốt:
– Tại hạ Du Cầm, bái kiến Phó công tử.
Nguyên lai gã chính là Du Cầm, nguyên lai gã mới là cầm đồng của Công tử Vũ.
Gã cầm đồng gần hàng thịt bất quá chỉ là một tiểu tốt phụ gã diễn xuất. Vở kịch đó chỉ bất qua diễn cho một mình Phó Hồng Tuyết xem, Du Cầm chân chính bộ dạng ra sao, Phó Hồng Tuyết chưa hề thấy qua, vở kịch đó đương nhiên diễn xuất rất tỉ mỉ cẩn thận, rất giống như thật. Chỉ bất quá vì muốn Phó Hồng Tuyết nghe khúc bi thanh đó, muốn hắn tự có cảm giác thất vọng chán chường, tự bạt đao chém vào yết hầu mình. Hiện tại nếu thanh đao đó lại rút ra lần nữa, mục tiêu phải chém đương nhiên không còn là cổ của chính hắn.
Nhìn thanh đao trong tay hắn, Du Cầm dừng chân ở đằng xa, đột nhiên hỏi:
– Đây là đâu ? Sao ta lại đến đây ?
Gã cười cười, lại nói tiếp:
– Hai câu đó vốn nên để Phó công tử hỏi ta, Phó công tử không hỏi, chỉ có cách ta phải hỏi.
Gã đã tự hỏi, vốn cũng chỉ còn tự mình hồi đáp.
Ai biết được Phó Hồng Tuyết lại lạnh lùng thốt:
– Đây là địa phương tốt, ta một khi đã đến, hà tất phải hỏi sao lại đến đây ?
Du Cầm ngẩn người:
– Phó công tử quả thật không muốn hỏi ?
Phó Hồng Tuyết đáp:
– Không muốn.
Du Cầm nhìn quanh, do dự hỏi:
– Phó công tử không phải muốn một đao giết ta ? Xông ra khỏi cửa ?
Phó Hồng Tuyết đáp:
– Không muốn.
Du Cầm hỏi:
– Phó công tử cũng không muốn đi ?
Phó Hồng Tuyết đáp:
– Ta đến tịnh không phải dễ, tại sao lại phải đi ?
Du Cầm ngẩn người. Lúc gã tiến vào, vốn đã nghĩ Phó Hồng Tuyết nhất định không tránh khỏi kinh hoàng thất thố, nghĩ không ra hiện tại kẻ kinh hoàng thất thố chính là mình.
Phó Hồng Tuyết thốt:
– Ngồi xuống.
Du Cầm không ngờ lại ngồi xuống. Trên bạch ngọc án điêu khắc hoa hòe, có một cây đàn, chính là thiên hạ vô song, danh cầm khoáng tuyệt cổ kim “tiêu vĩ”.
Phó Hồng Tuyết thốt:
– Mời tấu một khúc để ta nghe.
Du Cầm thốt:
– Được.
“Tang” một tiếng, tiếng đàn đã vang lên, bản nhạc đương nhiên đã không còn là thứ tiếng đàn bi ai làm cho người nghe buồn chán thất vọng, trong tiếng đàn dâng đầy niềm hân hoan khoái trá, phú quý vinh hoa, cho dù quả thật có người không muốn sống, nghe được cũng tuyệt không còn muốn chết. Chính gã đương nhiên càng không muốn chết.
Phó Hồng Tuyết đột nhiên hỏi:
– Công tử Vũ cũng có ở đây ?
Du Cầm tuy không hồi đáp, nhưng tiếng đàn hòa thuận, phảng phát đã trả lời:
– Phải.
Phó Hồng Tuyết hỏi:
– Y cũng muốn gặp ta ?
Tiếng đàn lại đại biểu Du Cầm hồi đáp:
– Phải.
Phó Hồng Tuyết vốn đang nghe tiếng đàn, đang chuẩn bị hỏi tiếp, bên ngoài đột nhiên vang lên một thứ thanh âm kỳ quái, đơn điệu, ngắn gọn, sắc bén, nhưng khủng bố, từng tiếng từng tiếng nối đuôi, vang vọng không ngừng.
Tay Du Cầm run lên một cái, dây đàn chợt đứt làm đôi. Trong thanh âm sắc bén ngắn gọn đó, cơ hồ mang theo một lực l