XtGem Forum catalog
Thiên Nhai Minh Nguyệt Ðao – Cổ Long

Thiên Nhai Minh Nguyệt Ðao – Cổ Long

Tác giả: Cổ Long

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325730

Bình chọn: 7.5.00/10/573 lượt.

. Dạ dày hắn đang co thắt, phảng phát muốn ói mửa.

Trong bóng tối lại đột nhiên có tiếng người lạnh lùng thốt:

– Hắn cũng như ngươi, hắn cũng là đao phủ thủ.

Đêm dài đã gần tàn.

Trước khi ngày đến, là lúc bóng tối dày đặc nhất, người đó đứng ở nơi tối tăm nhất.

Đại hán giật mình:

– Ngươi nói hắn cũng là đao phủ thủ ?

Bóng người trong vòng hắc ám gật gật đầu:

– Chỉ bất quá hắn không thể bằng ngươi.

Đại hán hỏi:

– Có điểm gì không bằng ta ?

Bóng người trong hắc ám đáp:

– Đối với ngươi mà nói, giết người không những là chuyện rất thoải mái, hơn nữa cũng là chuyện rất nhanh gọn.

Đại hán hỏi:

– Còn hắn ?

Người trong bóng tối đáp:

– Hắn giết người lại rất thống khổ, hiện tại đêm hắn cũng không ngủ được.

– Lúc mới bắt đầu chỉ bất quá là ban đêm không ngủ được, sau đó có lẽ sẽ phát điên.

Đại hán hỏi:

– Hắn đã giết bao nhiêu người ?

Người trong bóng tối đáp:

– Lúc trước không tính, mười bảy ngày nay hắn đã giết hai mươi ba người.

Đại hán thốt:

– Hắn giết người có phải là vì tiền ?

Bóng người trong hắc ám đáp:

– Không phải.

Đại hán hỏi:

– Không vì tiền, lại thống khổ, hắn vẫn phải giết người ?

Bóng người trong hắc ám đáp:

– Phải.

Đại hán hỏi:

– Sau này hắn có còn phải tiếp tục giết người không ?

Bóng người trong hắc ám đáp:

– Không những sau này phải giết, hiện tại phải giết.

Đại hán lập tức khẩn trương:

– Hiện tại hắn phải giết ai ?

Bóng người trong hắc ám đáp:

– Giết ta.

Đại Sư Và Cầm Đồng

Mặt đất càng tối tăm, người đó từ từ từ trong bóng tối bước ra, bước vào ánh đèn.

Sắc mặt của y cũng trắng nhợt. Cơ hồ giống như Phó Hồng Tuyết, trắng đến trông suốt, trắng đáng sợ.

Ánh mắt của y rất sáng, lại mang đến một thứ sầu muộn hư không khó tả.

Đại hán thất kinh nhìn y, không nhịn được, hỏi:

– Đã biết hắn phải giết, ngươi còn đến sao ?

Người đó đáp:

– Ta không thể không đến.

Đại hán hỏi:

– Tại sao ?

Người đó đáp:

– Bởi vì ta cũng muốn giết hắn.

Đại hán hỏi:

– Cũng không thể không giết ?

Người đó gật gật đầu, thốt:

– Mỗi người trong một đời ít nhiều đều phải làm chuyện mà hắn không nguyện làm, bởi vì hắn căn bản không có đất để lựa chọn.

Đại hán nhìn y, lại nhìn Phó Hồng Tuyết, lộ vẻ vừa kinh ngạc vừa mê hoặc. Thứ chuyện này dạng người như gã vĩnh viễn không hiểu được. Nhưng gã đã có cảm giác có một luồng sát khí. Vùng đất đằng trước cái rạp nho nhỏ đó giống như đột nhiên biến thành hình trường sát nhân, thậm chí so với sát khí trên hình trường còn cường liệt hơn, càng đáng sợ hơn.

Mục quang của người từ trong bóng tối đi ra chuyển về phía Phó Hồng Tuyết, ánh mắt càng u buồn.

Vô tình.

Tiêu Tứ Vô vốn là người vô tình.

Y đột nhiên thở dài một hơi, thốt:

– Ngươi nên biết ta vốn tịnh không muốn đến.

Phó Hồng Tuyết vẫn trầm mặc như trước. Hắn phảng phất đã say, đã tê dại, thậm chí bàn tay nắm cán đao cũng đã mất đi sự ổn định như bàn thạch ngày xưa, nhưng tay của hắn vẫn nắm chặt đao, đao của hắn tịnh không thay đổi.

Tiêu Tứ Vô nhìn đao của hắn, thốt:

– Ta tin sớm muộn gì cũng có một ngày có thể phá đao của ngươi.

Phó Hồng Tuyết đã có nói qua:

– Ta đợi ngươi.

Tiêu Tứ Vô thốt:

– Ta vốn cũng muốn đợi đến ngày đó mới đi kiếm ngươi.

Phó Hồng Tuyết đột nhiên thốt:

– Vậy thì hiện tại ngươi không nên đến.

Tiêu Tứ Vô thốt:

– Nhưng ta đã đến.

Phó Hồng Tuyết nói:

– Biết rõ ràng không nên đến, tại sao lại phải đến ?

Tiêu Tứ Vô không ngờ lại cười, nụ cười đang sung mãn lại biến mất:

– Ngươi có bao giờ làm chuyện mình biết rõ là không nên làm chưa ?

Phó Hồng Tuyết ngậm miệng.

Hắn đã làm qua.

– Có những chuyện biết rất rõ không nên làm, lại khơi khơi không đi làm không được, cả mình cũng vô phương tự khống chế.

– Những chuyện đó bản thân phảng phất có thứ lực dụ hoặc bất khả kháng. Hơn nữa còn có những chuyện không nên làm mà đã làm, lại chỉ bất quá vì bị hoàn cảnh bức bách, cả trốn tránh cũng đều vô phương trốn tránh.

Tiêu Tứ Vô thốt:

– Ta đã tìm ngươi ba lần, ba lần ta đều phải giết ngươi, ba lần ngươi đều thả ta.

Phó Hồng Tuyết lại trầm mặc.

Tiêu Tứ Vô thốt:

– Ta biết ngươi luôn luôn đều không muốn giết ta.

Phó Hồng Tuyết đột nhiên hỏi:

– Ngươi cũng biết vì sao ta không muốn giết ngươi ?

Tiêu Tứ Vô đáp:

– Vì ngươi đã rất lâu không gặp đối thủ,ngươi cũng muốn đợi đến một ngày, xem coi ta có thể phá được đao của ngươi hay không.

Phó Hồng Tuyết thừa nhận.

Tung hoành vô địch, tịnh không phải là chuyện khoái trá như trong tưởng tượng của người khác. Đến lúc một người không có đối thủ, thậm chí còn tịch mịch hơn so với không có bằng hữu.

Tiêu Tứ Vô thốt:

– Nhưng ta biết hiện tại ngươi cũng không thể đợi nữa, lần này ngươi nhất định phải giết ta.

Phó Hồng Tuyết hỏi:

– Tại sao ?

Tiêu Tứ Vô đáp:

– Bởi vì ngươi đã vô phương khống chế lấy mình.

Ánh mắt của y trống không, nhìn giống như người chết, nhưng y vẫn cười:

– Bởi vì ngươi đã không còn là Phó Hồng Tuyết ngày xưa.

– Hiện tại ngươi chỉ bất quá là đao phủ thủ.

Câu nói đó y không nói ra, đao của y đã bay tới, tấn tốc, chuẩn xác, trí mệnh.

Y tuy biết rõ một đao đó tất nhất định bị Phó Hồng Tuyết