
t đến khi nào ? Giết cho đến lúc ai ai đều nghĩ đã đến lúc nên giết hắn, giết cho đến lúc hắn cuồng điên.
Công tử Vũ thốt:
– Hiện tại bọn ta còn có thể lại cung cấp cho hắn điểm kích thích, để cho hắn tiếp tục giết người.
Y quay đầu, nhìn bọn họ:
– Ta thậm chí còn có thể cung cấp người để hắn giết.
Cố Kỳ thốt:
– Tôi đi an bày.
Công tử Vũ hỏi:
– Ngươi chuẩn bị an bài những ai để hắn giết ?
Cố Kỳ đáp:
– Người thứ nhất là Tiêu Tứ Vô.
Công tử Vũ hỏi:
– Tại sao lại phải chọn người đó ?
Cố Kỳ đáp:
– Bởi vì người đó đã biến đổi.
Công tử Vũ thốt:
– Ta nghĩ ngươi nhất định còn có thể an bài một người thú vị hơn để hắn giết.
Y mỉm cười, chầm chậm nói tiếp:
– Hiện tại ta đã nghĩ đến một người thú vị nhất.
Hương hoa đầy vườn.
Công tử Vũ khoanh tay, thong dong đi giữa những bụi hoa.
Tâm tình của y rất thư thái, y tin rằng thuộc hạ của y đã có thể hoàn tất kế hoạch.
Nhưng y lại không tự giết người, từ đó đến giờ đều không giết người.
Đêm yên lặng, đêm khuya.
Phó Hồng Tuyết không thể ngủ. Không ngủ tuy thống khổ, ngủ lại càng thống khổ.
– Một người nằm trên cái giường cây cứng ngắc lạnh lẽo như băng, trong phòng nực nồng một thứ mùi hôi thúi đê tiện ti tục trong một khách sạn rẻ tiền, mắt trừng trừng nhìn trần nhà nứt nẻ bụi bặm, lăn qua lăn lại nghĩ ngợi về những chuyện quá khứ không nên nghĩ đến.
– Những lãng tử không có cội rễ, nỗi bi ai và thống khổ của bọn họ, có ai có thể thấu hiểu ?
Người của hắn như một du hồn lởn vởn trong bóng tối.
Còn cửa sổ còn có ánh đèn.
Có người bên trong cửa sổ đó sao ? Vì sao lại chưa đi nghỉ ? Có phải là đôi vợ chồng vừa tỉnh dậy sau một cuộc hoan du mệt mỏi, đang bới cơm còn dư sau bữa tối chan canh mà húp ? Có phải đám trẻ nửa đêm vụt tỉnh cha mẹ chúng phải thắp đèn để thay tả cho bọn chúng sạch sẽ ?
Những thứ sinh hoạt đó tuy đơn giản bình phàm, kỳ trung là lạc thú, lại là thứ lạc thú mà dạng người như Phó Hồng Tuyết vĩnh viễn không hưởng thụ được.
Nghe có tiếng trẻ khóc, trong tâm của hắn lại bắt đầu bị đâm chích đau đớn.
Hắn lại nghĩ tới uống rượu.
Rượu tuy không thể giải trừ bất cứ thống khổ gì, ít ra có thể làm cho con người tạm thời quên lãng.
Con hẻm tăm tối trước mặt, có một lồng đèn mờ mờ chiếu rọi.
Một lão nhân mệt mỏi ngồi lẳng lặng dưới ngọn hôn đăng mà uống rượu, đắm mình trong phiền muộn.
Lão mở cái rạp này đã ba mươi lăm năm. Mỗi ngày phải lăng xăng chạy đi mua xương thịt rẻ tiền để nấu canh, cung phụng mời mọc khách ăn đêm, từ hoàng hôn là bắt đầu bày bàn ghế dựng rạp, bán cho đến trước bình minh.
Trong ba mươi lăm năm nay, sinh hoạt của lão cơ hồ không có biến động thay đổi.
Lạc thú duy nhất của lão là ngồi xuống uống rượu lúc nửa đêm, lúc đó lão mới hoàn toàn tiến nhập vào thế giới của mình lão. Một thế giới hòa bình mỹ lệ, một thế giới tuyệt không có người ăn người. Tuy thế giới đó chỉ tồn tại trong ảo tưởng, lão lại đã có cảm giác rất thoải mái. Một người chỉ cần có thể bảo lưu một chút ảo tưởng, là đã rất thoải mái rồi.
Phó Hồng Tuyết đi đến bên dưới ngọn đèn mờ.
– Bán cho ta hai cân rượu.
Chỉ cần có thể say, tùy tiện là rượu nào cũng đều như nhau.
Gần quầy chỉ có hai ba cái bàn gỗ lặc lìa lặc lọi, hắn ngồi xuống mới phát hiện mình không chỉ là khách nhân duy nhất, còn có một đại hán thân hình rất khôi vĩ đang ngồi nâng cái chén to lớn mà uống, cái chén rượu lớn bây giờ lại đã đặt xuống bàn, gã giật mình nhìn Phó Hồng Tuyết.
Gã nhận ra “bệnh quỷ” sắc mặt trắng nhợt đó, gã đã từng bị tên bệnh quỷ đó đấm văng mình đau đớn, trong căn nhà nhỏ của ả đàn bà sực mùi hoa lài.
Đã có mấy phần say mèm, gã không ngờ lại bước qua, vừa cười vừa nói:
– Nghĩ không ra ngươi cũng thích uống rượu, một người đi uống rượu trễ như vầy, tửu lượng nhất định không tồi.
Phó Hồng Tuyết không để ý tới gã.
Đại hán thốt:
– Ta biết ngươi không thích ta, nhưng ta bội phục ngươi, ngươi nhìn tuy giống như bệnh quỷ, kỳ thật lại là một hảo hán.
Phó Hồng Tuyết vẫn không lý gì tới gã. Da mặt gã có dày tới cỡ nào, cũng không thể không đi, ai biết được Phó Hồng Tuyết lại đột nhiên thốt:
– Ngồi.
Một người cho dù đã có tập quán cô độc tịch mịch, nhưng có lúc cũng rất khó nhẫn nại chịu đựng, hắn đột nhiên hy vọng có thể có người ở kề bên hắn, không cần biết là hạng người tốt xấu ra sao, người càng tục tằn vô tri càng tốt, bởi vì dạng người đó có thể tiếp nhận được sự thống khổ sâu xa trong nội tâm hắn.
Đại hán lại hoan hỉ tươi cười, lập tức ngồi xuống, la lớn gọi đồ ăn:
– Bán cho một cái đuôi heo, hai cái đầu vịt.
Hắn lại vừa cười vừa nói:
– Chỉ tiếc cái đầu vịt này để người khác chặt, nếu để ta chặt, nhất định gọn gàng thẳng thớm.
Lão nhân bán rượu cũng đã có phần say sưa, liếc nhìn gã:
– Ngươi thường chặt đầu vịt ?
Đại hán đáp:
– Đầu người ta mới thường chặt.
Hắn lại ưỡn ngực bô bô:
– Không phải ta thích khoe khoang gì, chuyện chặt đầu này, nội vùng phụ cận mấy trăm dặm chỉ sợ ta là đệ nhất.
Lão nhân hỏi:
– Ngươi làm nghề gì ?
Đại hán đáp:
– Ta là đao phủ thủ, vốn trong mười ba huyện phủ, ta là đệ nhất đao phủ thủ, có người muốn thỉnh ta chặ