XtGem Forum catalog
Thiên Đăng – Cổ Long

Thiên Đăng – Cổ Long

Tác giả: Cổ Long

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 329771

Bình chọn: 7.5.00/10/977 lượt.

ên Sở Ngọc Hiên ánh mắt ngưng nhìn ra xa, rồi nét mặt biến sắc, thân

hình lách nhẹ ra ngoài tung vượt lên không trung, đoạn chuyển hướng phi thân ra

hướng ngoài thôn.

Ôn Thiếu Khanh cười nhạt nói:

– Thế nào, nhân vật thành danh đương thế như Sở Ngọc Hiên lại trốn chạy như lũ

chuột vậy sao!

Miệng nói chân đề khí định tung người phóng theo.

Vừa lúc ấy nghe Lệ Phách la lớn:

– Cô nương…

Ôn Thiếu Khanh ngớ người thâu thế, quay lại nhìn theo ánh mắt Lệ Phách. Bấy

giờ mới nhận ra một bóng người đi vào trong thôn, một thiếu nữ xinh đẹp mỹ lệ chính

là nhị cô nương Ôn Phi Khanh.

Ôn Thiếu Khanh vừa mừng vừa kinh ngạc, chỉ tung người một cái đã đến trước

mặt Ôn Phi Khanh gấp giọng hỏi:

– Muội muội, đi đâu vậy? Khiến người ta lo muốn chết.

Ôn Phi Khanh hai mắt hơi ửng đỏ, mặt trắng nhợt nhạt không một biểu hiện, tợ

hồ như cô ta không hề nghe thấy lời Ôn Thiếu Khanh, lạnh giọng hỏi lại:

– Liễu Ngọc Lân đâu? Đại ca có biết hắn đâu không?

Ôn Thiếu Khanh giật thót cả người nói:

– Muội muội…

Ôn Phi Khanh lạnh giọng hỏi lại:

– Tôi hỏi Liễu Ngọc Lân đâu?

Ôn Thiếu Khanh lo lắng nói:

– Muội muội nghe ta nói một câu chứ?

Ôn Phi Khanh hai ánh mắt đột nhiên trừng trừng đầy sát cơ nhìn vào ca ca mình,

nhưng rồi lập tức thâu liễm hạ giọng nói:

– Có gì ca ca cứ nói.

Ôn Thiếu Khanh nói:

– Nghe Tiểu Quỳnh nói muội bị mất tích, lại nghe Liễu Ngọc Lân nói chính là

Hầu Ngọc Côn bắt muội đi, Hầu Ngọc Côn hiện đang trốn trong thôn này, ca ca đang

tìm hắn…

Ôn Phi Khanh buông tiếng thở dài nói:

– Ca ca không cần tìm Hầu Ngọc Côn, chuyện này với hắn chẳng liên can gì.

– A, chuyện này chẳng liên quan gì đến Hầu Ngọc Côn ư? Ai nói? Chính Tiểu

Quỳnh nói với ta…

Rồi hắn liền đem lời Tiểu Quỳnh kể lại một hơi, đương nhiên hắn phải bảo vệ

cho Liễu Ngọc Lân, cho nên trong khi kể có thêm bớt ít nhiều để có lợi cho Liễu Ngọc

Lân.

Nghe xong, trong ánh mắt Ôn Phi Khanh lộ hoài nghi hỏi lại:

– Thật sao?

Ôn Thiếu Khanh nói:

– Ta khi nào dối muội, muội không tin ta, chẳng lẽ cũng không tin nổi nữ hầu của

mình!

Ôn Phi Khanh im lặng một lúc lại hỏi:

– Ca ca nói Hầu Ngọc Côn hiện tại đang ở trong thôn này?

Ôn Thiếu Khanh gật đầu đáp:

– Đúng thế, nếu không thì ta ở đây làm gì!

Ôn Phi Khanh giữa hai đầu mày ẩn hiện sát cơ, rít lên:

– Thế thì trước hết tìm Hầu Ngọc Côn rồi tìm Liễu Ngọc Lân còn chưa muộn, ca

ca dẫn bọn Lệ Phách hai người nhanh tìm Hầu Ngọc Côn ra đây gặp tôi.

Ôn Thiếu Khanh thầm hiểu tính nết muội muội của mình, chỉ lắc đầu thở dài rồi

nói với Lệ Phách và gã đánh xe:

– Hai ngươi tiếp tục tìm kiếm từng nhà cho ta!

Lệ Phách và gã đánh xe cúi đầu nhận mệnh rồi lập tức hành động ngay.

Ôn Thiếu Khanh ngưng mắt nhìn Ôn Phi Khanh quan tâm hỏi:

– Muội muôi không sao chứ?

Bên khóe mắt Ôn Phi Khanh hằn một vết nhăn mờ nhạt trông già hẳn đi nhếch

mép nhưng chừng như chẳng phải cười, lành lạnh đáp:

– Tôi chẳng sao, người vừa rồi là ai?

Ôn Thiếu Khanh đáp:

– Sở Ngọc Hiên.

Ôn Phi Khanh không hề có chút kinh ngạc, mặt trắng nhợt nhạt vẫn không một

biểu hiện thờ ơ hỏi:

– Hắn đến đây làm gì?

– À, ai biết được, nhưng thần thái lén lén lút lút, xem ra chẳng phải làm việc

chân chính!

– Vì sao hắn bỏ chạy?

Ôn Thiếu Khanh cứ ngỡ do một chưởng của mình, cười ngạo nghễ nói:

– Hắn không chạy, chẳng lẽ ở đây chờ chết sao?

Ôn Phi Khanh lại hỏi:

– Ca ca vì sao lại phát sinh xung đột với hắn?

– Ta tìm Hầu Ngọc Côn, không ngờ chạm mặt hắn, hắn ăn nói chẳng khách khí…

Ôn Phi Khanh lạnh lùng nhìn ca ca của mình nói:

– Chỉ là một chút chuyện nhỏ này sao?

– Chừng ấy chưa đủ ư!

Ôn Phi Khanh thẳng thắn nói:

– Có lẽ là ca ca không khách khí với hắn trước, cho nên hắn mới không khách khí

với ca ca.

Ôn Thiếu Khanh nhún vai nói:

– Ta vì sao phải khách khí với hắn chứ?

– Vậy thì vì sao phải nhất thiết hắn khách khí với ca ca?

Ôn Thiếu Khanh ⬘hừ⬙ một tiếng nói:

– Ta thân phận thế nào, ta là ai, hắn là ai?

Ôn Phi Khanh mắt sắc lạnh nhìn Oân Thiếu Khanh nói:

– Ca ca nên biết, bắt đầu từ lúc này ca ca cần phải thay đổi bản tính tự cao tự đại

kia. Cùng là người, ai chẳng như ai mà phân biệt quý, tiện!

Ôn Thiếu Khanh nghe một câu này từ miệng muội muội của mình chẳng khỏi

kinh ngạc, tròn mắt nhìn cô ta nói:

– Ngươi nói gì?

Ôn Phi Khanh vẫn giọng lạnh nhạt nói:

– Ca ca không nghe rõ sao, chờ tôi nói lại lần nữa chăng!

Ôn Thiếu Khanh sau lúc kinh ngạc đanh giọng nói:

– Ngươi làm sao nói được câu này, tính tình ngươi có hơn gì ta…

Ôn Phi Khanh nói:

– Đó là trước đây. Trước đây là trước đây, hiện tại là hiện tại.

Ôn Thiếu Khanh kêu lên hỏi:

– Chuyện gì vậy chứ, ai giáo huấn đả thông cho ngươi…

– Chẳng ai giáo huấn tôi cả, tôi tự nghĩ thông.

Ôn Thiếu Khanh kinh ngạc thật sự nói:

– Ngươi tự mình nghĩ thông nhân tình thế thái ư? Muội muội…

Ôn Phi Khanh nói:

– Tôi chỉ nói thành thực như vậy, có thay đổi suy nghĩ hay không tuỳ ca ca, chẳng

ai ép buộc được ca ca.

Nói rồi cô ta thay đổi khẩu khí hỏi:

– Tiểu Quỳnh đâu?

Ôn Thiếu Khanh đáp:

– Có lẽ theo chân cùng “Bát Vệ”, muội tìm nó?

– Không.

Ôn Phi