
Khanh lắc đầu nói:
– Ca ca gặp nó thì báo cho nó một tiếng, bảo là tôi lệnh nó trở về trước, tôi còn có
chuyện ra ngoài chưa trở về.
Khi nói trong ánh mắt ánh lên một nét dị thường, nhưng Ôn Thiếu Khanh không
chú ý nhận ra điều này, vừa định nói thì đã thấy Lệ Phách và gã đánh xe quay trở lại
cúi người nói:
– Bẩm thiếu chủ, toàn bộ nhà dân trong thôn này đều đã lục soát hết rồi!
Ôn Thiếu Khanh chau mày hỏi:
– Không thấy hắn sao?
Lệ Phách đáp:
– Thuộc hạ thật nghĩ chẳng ra…
Ôn Phi Khanh hỏi:
– Ai nói với ngươi là Hầu Ngọc Côn ở trong thôn này?
Lệ Phách đáp:
– Bẩm cô nương, thuộc hạ theo chân Hầu Ngọc Côn đến đây.
Ôn Phi Khanh hỏi lại:
– Ngươi tin chắc nhìn rõ người kia là Hầu Ngọc Côn, không sai đấy chứ?
Lệ Phách nghe hỏi thoáng chút do dự nói:
– Điều này…bẩm cô nương, thuộc hạ vốn nghe tin Hầu Ngọc Côn ở nơi này, khi
thuộc hạ chạy đến bên ngoài thì nhìn thấy một bóng đen chạy vào trong thôn, thuộc hạ
căn cứ vào khinh công thân thủ người này mà phán đoán…
Ôn Phi Khanh cắt ngang lời hắn nói:
– Ngươi nên biết, Tứ Khôi Ngọc thành danh trong giang hồ, so với chúng ta chẳng
hơn kém bao nhiêu, ta nghĩ ngươi đã nhầm Sở Ngọc Hiên là Hầu Ngọc Côn!
Ôn Thiếu Khanh nghe liền nhìn Lệ Phách hỏi:
– Phải vậy chăng?
Lệ Phách cúi thấp đầu nói:
– Bẩm thiếu chủ, thuộc hạ không dám nói.
Ôn Thiếu Khanh lạnh lùng nói:
– Hành sự hay thật, đi! Cùng hai người tiếp tục truy tìm Hầu Ngọc Côn cho ta, tìm
không được Hầu Ngọc Côn thì chớ về gặp mặt ta!
Lệ Phách cúi người vái dài rồi quay người phóng đi ngay.
Ôn Thiếu Khanh bực tức nói:
– Đồ vô dụng, hại ta phí công…
Ôn Phi Khanh nói:
– Trong Tứ Khôi Ngọc, có thể nói Hầu Ngọc Côn là người giảo hoạt hơn cả, nếu
như hắn cố tình lẫn tránh thì muốn tìm được hắn chẳng dễ chút nào. Ca ca mang người
đi tìm hắn cũng được, nếu tìm được thì muốn xử trí thế nào cũng mặc, nhưng còn tôi
nhất định phải tìm bằng được Liễu Ngọc Lân, ca ca nói đi hắn hiện tại ở đâu?
Ôn Thiếu Khanh lúng túng nói:
– Muội muội, bất tất, chỉ cần giết một tên Hầu Ngọc Côn chẳng được rồi sao?
Ôn Phi Khanh ⬘hừ⬙ một tiếng gắt gỏng nói:
– Tôi biết hắn là bằng hữu thân tình với ca ca, nhưng ca ca cũng nên nhớ tôi là
em ruột máu mủ của ca ca!
Ôn Thiếu Khanh gượng nói:
– Nghe muội nói thật nghiêm trọng, lẽ nào ta không bảo vệ muội lại đi bảo vệ
người khác? Nhưng suy cho cùng Liễu Ngọc Lân có thâm tình với muội, vả lại hắn chưa
hề làm điều gì hại muội…
Ôn Phi Khanh nhếch mép cười nhạt nói:
– Thâm tình ư? Hắn xứng ư? Tôi thà nhìn một con chó còn hơn nhìn hắn, ca ca
làm sao biết hắn chưa hại tôi?
Một câu này khiến Ôn Thiếu Khanh hơi run trong lòng, vội nói:
– Chính hắn nói như vậy, mà Tiểu Quỳnh cũng nói thế.
Trên khuôn mặt trắng xanh của Ôn Phi Khanh hằn lên một sắc đen khác thường,
lạnh giọng hỏi lại:
– Tiểu Quỳnh cũng nói thế sao?
– Đúng.
Ôn Thiếu Khanh vội gật đầu nói:
– Nữ hầu tâm phúc của muội đương nhiên chẳng khi nào đi bên vực cho người
khác.
Trên khuôn mặt Ôn Phi Khanh nét dị dạng càng nhiều, cô ta trầm mặc một hồi,
bỗng nhiên nhướn cao mày nói:
– Bất luận thế nào, tôi nhất định tìm bằng được Liễu Ngọc Lân, nói cho tôi biết
hắn hiện giờ ở đâu?
Ôn Thiếu Khanh nói:
– Muội muội. Muội làm sao thế?
Ôn Phi Khanh lạnh lùng nói:
– Nói tôi biết hắn ở đâu?
Ôn Thiếu Khanh lắc đầu nói:
– Ta không biết…
Ôn Phi Khanh mặt lạnh lại gằn giọng bức hỏi:
– Ca ca không chịu nói phải không?
Ôn Thiếu Khanh một mực lắc đầu nói:
– Muội muội, ta thật tình không biết.
Ôn Phi Khanh cười nhạt một tiếng:
– Hắc! Huynh không biết à? Chính hắn nói cho huynh biết không hại tôi, đồng
thời hắn còn nói là Hầu Ngọc Côn bắt tôi đi, rõ ràng là huynh đã gặp hắn giờ lại nói
không biết nghĩa là sao?
Ôn Thiếu Khanh ngớ người lắp bắp nói:
– Điều này… ta xác thực có gặp hắn, nhưng nói chuyện mấy câu rồi đi, hắn
không hề nói ta biết đi đâu, ta cũng không hề hỏi…
Ôn Phi Khanh lại cất tiếng cười nhạt nói:
– Một vị huynh trưởng hay ho gớm! Đã biết Liễu Ngọc Lân dùng thủ đoạn bỉ ổi hại
muội muội của mình, vậy mà huynh vẫn để hắn đi một cách dễ dàng, huynh có tâm
địa gì chứ?
Ôn Thiếu Khanh khựng người cứng họng chẳng nói gì được.
Ôn Phi Khanh trên mặt càng lúc càng lạnh như băng, rồi lạnh lùng buông rõ từng
tiếng:
– Một vị huynh trưởng như huynh bất nhân, thì chớ trách làm muội muội như tôi
bất kính, nêu như hôm nay huynh không chịu nói ra hắn ở đâu hoặc chí ít nói ra hắn đi
hướng nào, thì đừng trách tôi trở mặt đứt tình huynh muội.
Một câu này quả trọng lượng vô cùng, bức Ôn Thiếu Khanh vắt óc suy nghĩ cân
nhắc, cuối cùng đành nói:
– Muội muội, ngươi đúng là…Aø, thôi được, ta nói cho muội biết hắn đã đi Giang
Nam.
– Thật sao?
Ôn Thiếu Khanh cười khổ nói:
– Nếu ta mà lừa muội, thì muội cứ việc hỏi tội ta, được rồi chứ?
Ôn Phi Khanh mặt vẫn không chút hoà hoãn, ⬘hừ⬙ một tiếng lạnh lùng nói:
– Huynh không lừa tôi thì được, tốt nhất huynh không nên bảo vệ cho hắn tiếp,
sau này đến khi cha mẹ hỏi đến huynh mới biết!
Ôn Thiếu Khanh nghe câu này thì cả kinh, Ôn Phi Khanh nói tiếp:
–