Thiên Đăng – Cổ Long

Thiên Đăng – Cổ Long

Tác giả: Cổ Long

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 329803

Bình chọn: 7.5.00/10/980 lượt.

Ôn Phi Khanh bình an vô sự, nếu không trọng trách này ta gánh

chẳng nổi…

Liễu Ngọc Lân trong đầu chợt nghĩ đến chuyện gì, nhìn nhanh về chiếc xe ngựa

bèn hỏi:

– Thiếu Khanh huynh, đắc thủ rồi sao?

– Đắc thủ gì chứ?

Liễu Ngọc Lân hơi ngạc nhiên hỏi:

– Không phải trong xe chính là tên tiểu tử họ Lý?

Ôn Thiếu Khanh lạnh lùng nói:

– Ngươi cứ đến xem sao!

Liễu Ngọc Lân ngần ngừ giây lát rồi mới bước tới nhìn vào trong xe, nhưng xe chỉ

là trống không chứ chẳng như hắn nghĩ, bèn quay lại hỏi:

– Tên họ Lý kia…

Ôn Thiếu Khanh chẳng cần hắn hỏi hết câu liền nói:

– Khi ta quay lại khách điếm thì hắn đã biến mất.

Liễu Ngọc Lân nói:

– Nhưng hắn đã trúng một ngọn Sưu Hồn Ngân Châm của tôi, tự hắn làm sao

chạy thoát đi được!

– Ai biết!

Ôn Thiếu Khanh đáp rồi nhìn Liễu Ngọc Lân nói:

– Sau chuyện này muội muội ta nhất định rất hận ngươi.

Liễu Ngọc Lân cười khổ nói:

– Biết làm sao được, chuyện đã vỡ lỡ ra rồi, Ôn huynh cũng phải nghĩ cách nào

chứ…

Ôn Thiếu Khanh biết trong chuyện này cũng có chủ ý của hắn, nên giờ Liễu Ngọc

Lân có chuyện gì thì hắn liên lụy không ít. Trầm mặc suy nghĩ một lúc nói:

– Ta có một ý…

Liễu Ngọc Lân vội hỏi ngay:

– Ôn huynh có ý gì hay chăng?

Ôn Thiếu Khanh nói:

– Ngươi nên lánh mặt xa nơi này một thời gian!

Liễu Ngọc Lân chau mày nói:

– Lánh mặt, nhưng mà đi đâu…

Ôn Thiếu Khanh cười nói:

– Đi Giang Nam.

– Giang Nam ư?

– Đúng, ngươi đi Kim Hoa một chuyến.

Liễu Ngọc Lân ngớ người, suy nghĩ rồi nói:

– Kim Hoa thành, há chẳng phải là Tổng đàn của Lãnh Nguyệt Môn ở đó?

Ôn Thiếu Khanh cười gật đầu nói:

– Đúng thế, chính ta muốn ngươi đến tổng đàn Lãnh Nguyệt Môn một chuyến.

Liễu Ngọc Lân ngạc nhiên hỏi:

– Làm gì?

Ôn Thiếu Khanh nhìn Liễu Ngọc Lân cười nói:

– Ta đã giúp ngươi làm mối. Lần này ngươi phải giúp lại ta chứ? Xem như một

công đôi việc, đều tiện cả thôi!

Liễu Ngọc Lân nói:

– Ôn huynh muốn tôi đến Lãnh Nguyệt Môn tác thành làm mai cho huynh với

Lệnh Hồ cô nương?

– Đúng vậy, ngươi không từ chối đấy chứ?

Liễu Ngọc Lân chính cũng đang rời khỏi đây lánh mặt chuyện vừa xảy ra với Ôn

Phi Khanh, nghe vậy thì gật đầu nói ngay:

– Khi nào tiểu đệ lại không đồng ý, chỉ mong Ôn huynh sau khi gặp lại lệnh muội

nói khéo khéo một chút.

Ôn Thiếu Khanh gật đầu nói:

– Đương nhiên, đó còn là trách nhiệm của ta, ngươi cứ yên tâm.

Liễu Ngọc Lân vui mừng nói:

– Vậy thì tiểu đệ xin đi ngay!

– Đa tạ ngươi trước.

*

* *

Một cỗ xe ngựa rong ruổi nhanh về hướng một thôn nhỏ ven chân núi, xe ngựa

dừng lại ngoài thôi cách chừng mươi trượng, trên xe ngựa một người giơ ống tiêu lên

thổi dài một hơi.

Khi tiếng tiêu vừa trổi lên, trong thôn còn chưa thấy một động tĩnh nào, thế nhưng

khi tiếng tiêu vừa dứt thì ngay trước xe ngựa đã thấy một bóng người xuất hiện như một

bóng quỷ, chính là Lệ Phách một trong “Hàn Tinh Tứ Sứ”

Lệ Phách vừa đến nơi liền cúi người hướng vào xe cung kính thi lễ nói:

– Thuộc hạ bái kiến thiếu chủ.

Ôn Thiếu Khanh từ trong xe nói vọng ra:

– Ba ngươi thật vất vả, người đâu?

Lệ Phách đáp:

– Hồi bẩm thiếu chủ, đúng là hắn ở trong thôn này, thế nhưng bọn thuộc hạ cả ba

ra sức truy tìm cả canh giờ vẫn chưa tìm ra tung tích hắn….

Ôn Thiếu Khanh cắt ngang nói:

– ay là hắn phát hiện ra ba ngươi?

Lệ Phách nói:

– Điều này thuộc hạ không biết nghĩ có thể…

Ôn Thiếu Khanh nói:

– Còn hai người nữa đâu?

Lệ Phách cung kính đáp:

– Hồi bẩm thiếu chủ, thuộc hạ phụ trách lùng sục trong thôn, còn bọn họ hai

người một người canh giữ hướng đông bắc thôn, một người canh giữ hướng tây nam

thôn.

Ôn Thiếu Khanh gật đầu nói tiếp:

– Vậy thì hắn không thể chạy thoát, hai ngươi theo ta đi tìm.

Nói rồi Ôn Thiếu Khanh liền vọt ra khỏi xe, dẫn theo Lệ Phách và gã đánh xe

chạy nhanh vào hướng thôn, vừa chạy được mấy bước Ôn Thiếu Khanh hỏi:

– Làm sao biết hắn vào trong thôn?

Lệ Phách đáp:

– Bẩm thiếu chủ, bọn thuộc hạ ba người theo chân hắn đến khi vào thôn.

– Nói vậy ba ngươi tận mắt nhìn thấy hắn chạy vào thôn này?

– Bẩm thiếu chủ, đúng vậy. Có điều khi bọn thuộc hạ ba người sau khi vào thôn

thì chẳng còn nhìn thấy bóng dáng hắn đâu nữa.

Ôn Thiếu Khanh hỏi:

– Ba ngươi vào thôn sau hắn lâu không?

– Bẩm thiếu chủ, có thể nói chỉ là chân trước chân sau, huống gì sau khi vào thôn

bọn thuộc hạ ba người liền nhảy lên nóc nhà quan sát chung quanh, nhưng không hề

nhìn thấy một bóng người nào….

Ôn Thiếu Khanh gật đầu nói:

– Thế thì khả năng hắn vẫn còn trong thôn, theo ta nghĩ thì hắn đã phát giác ra ba

ngươi bám theo, nếu không thì làm sao hắn lẫn trốn được.

Bỗng nghe gã đánh xe lên tiếng nói:

– Trong thôn này xem ra thật yên tĩnh, cứ như không hề có người ngoài vào đây.

Ôn Thiếu Khanh nói:

– Có thể trong thôn này có người thân của hắn, còn không thì nhất định hắn đã

chạy vào một nhà dân nào đó rồi ra tay khống chế người trong nhà.

Ôn Thiếu Khanh vừa nói hai ánh mắt tinh anh vừa đưa nhìn quanh quan sát, dân

trong thôn đi đi lại lại bình thường, nhưng những ánh mắt nhìn bọn họ ba người lạ mặt

có chút tò mò không hiểu ba người này đến đây là


XtGem Forum catalog