
vết đao trên mặt cô gái kia?
Sầm Đông Dương vừa nghe thì ngớ người, một lúc lắp bắp nói:
– Các hạ làm sao biết?
Hắc y khách mỉm cười nói:
– Vừa rồi ta gặp tam sư muội ngươi.
Sầm Đông Dương cả kinh la lên:
– Ngươi đã làm gì tam muội ta?
Hắc y khách nói:
– Đã có một cừu nhân sắc nước hương trời thế này, ngươi còn nghĩ tới tam muội
ngươi sao? Ngươi yên tâm, Bạch Cốt Tam Sát các ngươi với người khác có vẻ đủ kinh sợ,
nhưng với ta thì chẳng coi vào đâu. Nếu ta giết cô ấy thì chỉ thêm bẩn tay ta, cô ấy
hiện đang ngủ ở hậu viện!
Sầm Đông Dương nghe một câu này thấy nhẹ trong lòng, nhưng đồng thời cũng
nhanh chóng lạnh lại, nhân vì người này chỉ trong nháy mắt mà có thể khống chế tam
sư muội không gây tiếng động đủ hiểu thân thủ phi thường chừng nào. Nhưng có điều
khuôn mặt người này rất lạ chừng như hắn chưa từng gặp qua, vậy đối phương là cao
nhân phương nào?
Trong đầu hắn nghĩ rất nhanh, thoạt nhìn kỹ lại cách ăn vận của đối phương bất
chợt chấn động trong lòng buộc miệng nói:
– Các hạ chẳng lẽ là Sở công tử…
Hắc y khách đột nhiên gật đầu cười đáp:
– Bạch Cốt Tam Sát xem ra mắt vẫn còn tròng…
Sầm Đông Dương run lên trong bụng, mặt trắng be tra, hắn nằm mộng cũng
không ngỡ trước mặt hắn là một nhân vật đỉnh danh giang hồ ít ai dám động, bấy giờ
vội ôm quyền thi lễ nói:
– Thì ra là Sở công tử quang lâm, Sầm Đông Dương không biết….
Thì ra người này chính là Sở Ngọc Hiên, một trong Tứø Khôi Ngọc đương thời, bấy
giờ cười nói:
– Chớ nên khách khí với ta, ngươi như đã biết ta thì cũng cần biết con người ta
bình sinh rất ghét những chuyện này…
Sầm Đông Dương vội nói:
– Sở công tử đã xuất hiện, Sầm Đông Dương đương nhiên chẳng còn gì để nói, xin
cung thủ nhượng bước…
Sở Ngọc Hiên vừa nghe nói thì hai mắt trừng trừng nhìn thẳng vào Sầm Đông
Dương.
Sầm Đông Dương trong lòng lạnh lại, chẳng hiểu mình đã nói sai chỗ nào khiến
đối phương tức giận, thấy đối phương không nói gì vội cười hoà nói tiếp:
– Sầm Đông Dương xưa nay không biết ăn nói, có lỡ lời nào thì xin…
Sở Ngọc Hiên thâu ánh mắt lạnh chậm rãi nói:
– Ngươi nhầm rồi, ta bình sinh không thân cận với nữ nhân.
Sầm Đông Dương ngớ người một lúc, rồi nói:
– Thế thì quả Sầm Đông Dương lỡ lời, tục ngữ có câu ⬘không biết không có tội⬙…
Sở Ngọc Hiên cắt ngang nói:
– Ngươi nói cô ta hại đại ca ngươi, đả thương tam muội ngươi sao?
Sầm Đông Dương gật đầu nói ngay:
– Công tử minh giám, đây là sự thực.
– Nói vậy cô ta cũng là người trong võ lâm?
– Chẳng phải sao, nữ nhân này thân thủ chẳng phải tầm thường!
Sở Ngọc Hiên gật đầu nói:
– Suýt chút nữa thì cô ta cũng hủy luôn Phong Tứ Hải, đả thương Miêu Phương
Hương. Nếu đúng như là có thù oán với ngươi thì ta chẳng quản đến…
Sầm Đông Dương vừa nghe chẳng khỏi ngạc nhiên trong lòng, nhưng rồi mừng
hẳn lên vội nói:
– Đa tạ Sở công tử.
Sở Ngọc Hiên lắc đầu nói tiếp:
– Chớ vội, ta còn nói chưa hết câu. Người đời có câu ⬘giết người đền mạng, thiếu
nợ trả tiền⬙, có cừu hận thì huynh muội ngươi cứ việc phục thù, ta có thể không quản
vào, thế nhưng nếu như hủy đi thanh bạch của cô ta thì ta không thể chấp nhận…
Sầm Đông Dương kinh ngạc tròn mắt nhìn đối phương nói:
– Ý công tử là….?
Sở Ngọc Hiên chỉ tay lùi phía sau lưng nói:
– Ngươi chỉ cần vỗ nhẹ một cái sau gấy tam muội ngươi là được, sau đó hai ngươi
vào đây, ta muốn nhìn xem huynh muội hai ngươi báo thù!
Lại có chuyện này? Vị Sở công tử này đúng là một nhân vật cổ quái!
Sầm Đông Dương thoáng chút ngẩng người, vội gật đầu, nhanh chân phóng chạy
ra hậu viên.
Hắn vừa đi ra, Sở Ngọc Hiên trong ánh mắt lóe lên một tia hàn quang khác
thường, quay người vọt nhanh ra ngoài, nhưng chỉ vừa phóng được hai bước bất chợt
dừng chân lại, rồi cất tiếng lạnh lùng nói một mình:
– Ngươi dám dối ta, lần sau gặp lại thì ngươi chẳng còn mạng!
Nói rồi, từ từ quay lại hai ánh mắt ngưng nhìn lên người Ôn Phi Khanh vẫn nằm
mê man trên giường, hai ánh mắt hắn ta hiện lên một tia dị dạng chẳng hiểu trong đầu
nghĩ gì, qua hồi lâu mới thu liễm.
Bước tới bên giường xuất chỉ điểm lên người Ôn Phi Khanh định giải khai huyệt
đạo cho cô ta.
Nhưng Sở Ngọc Hiên không biết rằng Ôn Phi Khanh chẳng phải bị khống chế
huyệt đạo, mà chính là trúng kích dược làm mê thần trí mới ngủ say như vậy.
Không điểm chỉ thì thôi, vừa điểm vào người Ôn Phi Khanh khiến cô ta giật mình
choàng tỉnh lại, hai mắt đỏ ngầu chồm lên vòng tay ôm chầm lấy người Sở Ngọc Hiên.
Sở Ngọc Hiên nằm mộng cũng không hình dung nổi chuyện này, lại đứng rất
gần, một phần nửa Ôn Phi Khanh thân thế còn cao hơn hắn, cho nên tránh cũng tránh
không kịp. Sở Ngọc Hiên ngã nhào xuống giường, thân hình Ôn Phi Khanh đè hẳn lên
người Sở Ngọc Hiên, rồi quấn lấy chẳng buông ra như một con rắn cái đến mùa động
tình.
Sở Ngọc Hiên tuy nói chưa từng gần gũi nữ thân, thế nhưng lúc này bị thân hình
ấm áp mềm mại đầy nhu hương ngây ngất của Ôn Phi Khanh đè lên thì hầu như mất
hết sức kháng cự, mà có muốn cũng không cưỡng lại được cơn khát đang sôi lên trong
người Ôn Phi Khanh.
Ngọn đèn trên bàn c