
hàng, lắc đầu đáp:
– Cô nương không yên tâm nên sai tỳ nữ sang xem.
Lý Tồn Hiếu nói:
– Xin chuyển lời cảm tạ đến cô nương. Tôi có vị này ở bên cạnh là tốt rồi.
– Cô nương bảo tỳ nữ nói với Lý gia lát nữa sẽ đến.
Rồi quét mắt nhìn sang Cổ Tử Hư:
– Cô nương bảo ngươi phải chăm sóc Lý gia cho cẩn thận, ngươi tự biết mình nên
phải làm thế nào. Nếu có việc gì thì cứ gọi ta ở phòng bên cạnh.
Cổ Tử Hư chỉ biết vâng dạ.
Tiểu Quỳnh hướng sang Lý Tồn Hiếu thi lễ rồi ra khỏi phòng.
Cổ Tử Hư theo ra đóng cửa xong đến bên giường ra hiệu cho Lý Tồn Hiếu rồi khẽ
nói:
– Lý gia phải hết sức cẩn thận, ở bên kia dễ nghe chúng ta nói chuyện đấy!
Lý Tồn Hiếu thì thầm:
– Tôi muốn đi khỏi đây…
Cổ Tử Hư vội lắc đầu:
– Lý gia không được đâu! Bây giờ chúng ta không sao đi thoát được.
– Vì sao thế?
– Tôi biết rõ võ công mình đến cả tỳ nữ còn chưa địch nổi, nói gì đến nữ sát tinh
Ôn Phi Khanh? Còn Lý gia nay thương thế chưa khỏi, ngay cả đi còn chưa vững, nói gì
đến chuyện động thủ?
Lý Tồn Hiếu nhíu mày hỏi:
– Vậy thì phải làm gì bây giờ?
– Trước hết chờ cho Lý gia đỡ hơn mới tính chuyện được. Nhưng Lý gia bị thương
do…
Lý Tồn Hiếu kể lại chuyện mình cùng Liễu Ngọc Lân và Ôn Phi Khanh động thủ,
bị thương bởi ám khí của hắn.
Nghe xong Cổ Tử Hư biến sắc nói:
– Có phải ám khí của Liễu Ngọc Lân dấu trong thiết phiến của hắn không?
– Đúng thế!
– Vậy thì số mạng của Lý gia chỉ mong vào một mình Ôn Phi Khanh mà thôi!
Lý Tồn Hiếu kinh ngạc hỏi:
– Các hạ nói vậy là thế nào?
Cổ Tử Hư đáp:
– Theo tôi biết thì ám khí đó của Liễu Ngọc Lân được tẩm chất kịch độc là Sưu
Hồn Ngân Châm tàn độc bá đạo võ lâm. Ai trúng phải độc châm đó chỉ trừ Liễu Ngọc
Lân trị liệu, còn ngoài ra là cầm chắc cái chết. Hoàn cảnh của Lý gia bây giờ, tôi dám
chắc Ôn Phi Khanh chỉ dùng thủ pháp để ngăn chặn không cho độc tính ở vết thương
bộc pháp mà thôi chứ cô ta không có cách nào giải trừ hết độc chất ra khỏi cơ thể
được.
Lý Tồn Hiếu hỏi:
– Vậy là cô ta không thể chữa lành vết thương cho tôi được sao?
– Tuy cô ta không chữa được, nhưng Liễu Ngọc Lân với Hàn Tinh môn có mối giao
hảo, ít ra Liễu Ngọc Lân có kết giao với Ôn Phi Khanh, bởi thế chỉ có Ôn Phi Khanh
may ra cầu được giải dược của hắn.
– Các hạ cho rằng cô ta muốn cứu tôi sao?
– Cứ nhìn thực tại thì cô ta đang có ý định đó, tuy rằng việc một nữ sát tinh ra tay
cứu người thì chưa từng ai nghe nói tới.
– Nhưng tôi thấy nhất định cô ta có dụng tâm khác, đã biết tôi bị thương bởi Sưu
Hồn Ngân Châm, hơn nữa trong khi hắn liên thủ với bào huynh mình, cớ sao cô ta vẫn
cứu tôi chứ?
Cổ Tử Hư trầm ngâm một hồi mới nói:
– Dù với lý do gì đi nữa thì Lý gia cũng phải để cho cô ta chữa trị bởi đó là sinh lộ
duy nhất.
– Nhưng tôi chỉ muốn rời bỏ cô ta càng sớm càng tốt.
Nói rồi cố nhỏm người lên.
Cổ Tử Hư vội giữ chàng nằm yên nói:
– Lý gia nên suy xét cho kỹ. Bất luận cô ta có dụng tâm thế nào thì trước mắt
không làm gì có hại đâu…
– Nhưng tôi hoàn toàn không muốn thế…
– Tôi hiểu. Lý gia không muốn mang ân tình đối với cô ta, đúng không?
Lý Tồn Hiếu gật đầu:
– Nếu là người khác thì có thể, nhưng cô ta là người của Hàn Tinh môn, tôi không
thể mang ơn họ!
– Nhưng dù sao thì Lý gia cũng đã mang ơn họ rồi…
– Aân tình sau này tôi sẽ tìm cách đền đáp.
Cổ Tử Hư nhìn chàng một lát rồi nói:
– Lý gia xin đừng giận tôi nói thẳng câu này. Ở tuổi bằng Lý gia, tôi còn ngang
bướng hơn nữa kia! Thế nhưng do phải chịu nhiều thiệt thòi nên dần dần sự ngang
bướng bớt đi rất nhiều. Lý gia cũng biết Sưu Hồn Ngân Châm của Liễu Ngọc Lân lợi
hại đến đâu…
– Tôi biết, nhưng…
Cổ Tử Hư ngắt lời chàng, ôn tồn nói:
– Thân thể là của cha mẹ sinh thành, phải cố giữ nó mới tròn đạo hiếu. Lý gia
còn trẻ, kể cả nhân phẩm, võ học thì tiền đồ vô cùng rực rỡ đang trước mặt. Nếu bây
giờ không chịu mềm mỏng một chút, không bớt kiêu hãnh đi một chút để vĩnh viễn mất
đi hoài bão của mình và hoài vọng của mọi người thì có xứng với chữ ⬘trí⬙ không?
Lý Tồn Hiếu mặt tái nhợt đi, nhưng không nói gì.
Cổ Tử Hư vẫn nhẹ giọng:
– Thêm nữa tôi mạo hiểm tới đây báo tin là do Lý gia đã cứu cha con tôi, coi như
đó là hành động báo ân. Nay Lý gia đã biết rõ Ôn Phi Khanh, vì kiêu hãnh mà không
nghĩ đến tính mạng mình, chẳng hóa ra tôi vì báo ân mà lại hóa ra làm hại Lý gia? Như
vậy chẳng làm tôi phải ân hận suốt đời?
Lý Tồn Hiếu vẫn im lặng, nhưng không cố ngồi lên nữa.
Cổ Tử Hư lại nói:
– Hãy nằm nghỉ ngơi đi, đừng suy tính gì nhiều. Chờ khi Ôn Phi Khanh trị thương
xong, bức được độc chất ra ngoài, chúng ta sẽ tìm cơ hội ra khỏi đây. Lý gia cứ yên
tâm, để việc ấy cho tôi định liệu,
– Đa tạ tiền bối!
Cổ Tử Hư vội nói:
– Lý gia đừng xưng hô như thế, tôi đâu dám đương?
Lý Tồn Hiếu đáp:
– Lệnh ái xấp xỉ tuổi vãn bối nên gọi tiền bối là chuyện đương nhiên…
– Lý gia…
– Nếu tiền bối không chê thì xin gọi tôi bằng hai chữ Tồn Hiếu là được.
– Tôi đâu dám…
Lý Tồn Hiếu ôn tồn nói:
– Ngày trước tôi có giải nguy cho tiền bối và lệnh ái, đó chỉ là chuyện giữa đường
gặp bất bình rút dao tương trợ, ngư