Snack's 1967
Thiên Đăng – Cổ Long

Thiên Đăng – Cổ Long

Tác giả: Cổ Long

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 329455

Bình chọn: 7.00/10/945 lượt.

g ít ra cho đến lúc này, qua một thời gian

chàng coi thiếp là bằng hữu thiếp cũng mạn nguyện rồi!

Tới đó, cô ta đứng lên rồi bỗng đưa mắt sắc như dao nhìn Cổ Tử Hư.

Vị này hết sức trấn tĩnh, hỏi ngay:

– Cô nương, có việc gì sai bảo?

Ôn Phi Khanh bỗng nhếch môi cười nói:

– Ta không quản ngươi có dụng tâm thế nào. Quá khứ thì cứ để cho nó qua đi, ta

không cần chấp nhặt, cũng không truy cứu nữa. Sau này hy vọng ngươi chiếu cố đến

chàng cho cẩn thận, đừng mang lòng thù địch đối với ta. Ta và ngươi vô cừu cô oán,

trái lại ta còn có ân đối với ngươi nữa, đúng không?

Cổ Tử Hư há hốc mồm kinh ngạc đến sững sờ!

Ôn Phi Khanh lại quay sang Lý Tồn Hiếu nói:

– Chàng hãy nghỉ ngơi đi, sẽ không lâu đâu, thiếp chỉ đi một lúc rồi quay lại.

Nói xong cùng Tiểu Quỳnh bước ra cửa. Tiểu Quỳnh còn với tay đóng cánh cửa

lại sau lưng mình.

Cổ Tử Hư hồi lâu mới trấn tĩnh lại, run giọng nói:

– Thật lợi hại!

Lý Tồn Hiếu cũng thẩn thờ hỏi:

– Làm sao cô ta biết được?

Cổ Tử Hư lắc đầu:

– Có trời mới biết. Chắc là cô ta nghe thấy…

– Nhưng vì sao cô ta lại tự tiết lộ thân phận mình?

– Việc đó có hai khả năng. Thứ nhất cô ta đã nghe chúng ta nói chuyện, biết

không thể giấu được nữa. Hai là cô ta nói thật, không mốn giấu lão đệ nữa. Cho dù thế

nào cũng nên coi Ôn Phi Khanh vẫn có lòng bao dung, đã trả lại mạng Cổ Tử Hư này từ

tay mình!

Lý Tồn Hiếu nghi hoặc hỏi:

– Vì sao cô ta nói đối với tiền bối có ân?

Cổ Tử Hư do dự giây látt mới trả lời:

– Không giấu gì lão đệ, cô ta đã cứu ta một lần. Đó là ở Cổ từ dường, ta bị rơi vào

tay Bạch Cốt Tam Sát, sau đó được Oân Phi Khanh cứu ra…

Tuy miệng nói, nhưng trong lòng Cổ Tử Hư rất sầu muộn, nghĩ hoài không ra làm

sao Ôn Phi Khanh phát hiện được chỗ sơ hở của mình.

Còn Lý Tồn Hiếu thấy Cổ Tử Hư được Ôn Phi Khanh đưa vào phòng mình nên

không biết lúc đó cô ta vẫn chưa nhận ra chân tướng Cổ Tử Hư bởi thế nghe nói vẫn

không băn khoăn gì nhiều.

Ôn Phi Khanh cùng Tiểu Quỳnh ra khỏi phòng Lý Tồn Hiếu xong đi thẳng ra hậu

viện, ở đó có một tên hắc y nhân trong Hàn Tinh Tứ Sứ đang đứng chờ. Ôn Phi Khanh

ra lệnh:

– Dẫn đường!

Tên hắc y nhân ⬘dạ⬙ một tiếng rồi dẫn hai vị cô nương ra khỏi khách điếm đi về

hướng đông.

Đi chừng nửa dặm, ba người dừng lại trước một ngôi nhà dân trông khá hoang

tàn, chắc từ lâu không có người ở.

Qua khỏi cổng đã có hai tên hắc y hán tử khoanh tay đứng trước nhà, trên ngực

đều có đính Hàn Tinh lấp lánh, đó là dấu hiệu mà bất cứ ai trong võ lâm trông thấy

đều vội vã tránh xa.

Ôn Phi Khanh lạnh giọng hỏi:

– Thiếu chủ và Liễu công tử đâu?

Hai tên Hắc y hán tử vội chắp tay cúi người đáp:

– Bẩm cô nương, cả thiếu chủ và Liễu công tử đều trong nhà, không hiểu sao

chậm ra đón…

Ôn Phi Khanh nhíu mày hỏi:

– Thế nào? Thiếu chủ có biết ta đến không?

– Bẩm Vạn Bách đã báo với thiếu chủ cô nương sắp đến.

Ôn Phi Khanh gằng giọng:

– Các ngươi thật là vô dụng!

Vừa lúc đó từ trong nhà vang lên một giọng nam nhân sang sãng:

– Liễu Ngọc Lân chậm nghênh tiếp, xin cô nương tha lỗi…

Lời vừa dứt một thiếu niên vô cùng anh tuấn đã hiện ra trước cửa, sắc mặt tươi

cười.

Chính là một trong Tứ Khôi Ngọc, Liễu Ngọc Lân.

Y bước xuống khỏi bậc thềm chắp tay vái sát tận đất nói:

– Lâu nay nhị cô nương vẫn khỏe chứ?

Ôn Phi Khanh hoàn lễ đáp:

– Nhờ phúc, Ôn Phi Khanh vẫn thường.

– Liễu Ngọc Lân chậm ra nghênh đón, mong cô nương đại lượng khoan dung…

– Không dám! Ôn Phi Khanh đường đột đến quấy nhiễu, xin Liễu công tử chớ

trách…

Liễu Ngọc Lân cười hô hô nói:

– Ôn Liễu hai nhà giao tình không nhạt, lệnh huynh Ôn thiếu chủ lại có lòng

thương kết giao thân thiết, nhị cô nương sao khách sáo thế?

Nói xong chỉ tay mời khách vào nhà.

Ôn Phi Khanh chắp tay cảm tạ rồi dẫn Tiểu Quỳnh vào.

Tuy ngôi nhà bên ngoài trông rất hoang tàn nhưng bên trong lại được bài trí hết

sức cầu kỳ sang trọng, có đủ tranh trướng, phông rèm, bàn ghế toàn thứ gỗ đắt tiền lại

được trải gấm, bình chén đều thuộc loại hảo hạng.

Liễu Ngọc Lân khoát tay quanh phòng nói:

– Nhị cô nương xem, tất cả những đồ vật này đều được lệnh huynh sai mang tới.

Ôn Phi Khanh lạnh lùng đáp:

– Tôi cũng nhận ra những vật dụng của Ôn gia.

Liễu Ngọc Lân cười nói:

– Lệnh huynh thất là người biết hưởng thụ! Hễ ra khỏi nhà là mang theo bài trí,

trên võ lâm có lẽ không có người thứ hai khoáng đạt như thế, và chỉ có Ôn gia…

Ôn Phi Khanh ngắt lời:

– Công tử sai rồi! Trong Ôn gia chỉ một mình gia huynh mới khoáng đạt thế thôi,

chứ Ôn Phi Khanh thì …

Liễu Ngọc Lân cười to:

– Nhị cô nương khách khí thế. Ai cũng biết cô nương đi đâu cũng ngồi xe kiệu

hạng nhất, mỹ nữ tuỳ tùng, vật dụng thứ gì cũng có ngay cả những thứ nhỏ nhất…

Ôn Phi Khanh nhíu mày nói:

– Xem ra Liễu công tử biết về Ôn Phi Khanh không ít!

Liễu Ngọc Lân cười đắc ý:

– Đương nhiên! Đương nhiên! Có thể nói Liễu Ngọc Lân biết cặn kẽ mọi sở thích

của cô nương…

Nói xong liếc nhìn Ôn Phi Khanh đầy ý nhị.

Ôn Phi Khanh không đáp.

Liễu Ngọc Lân lại tiếp:

– Có lẽ lời nói đó hơi khiếm nhã, nhưng đó là lời tự tâm phế.

Ôn Phi Khanh liế