pacman, rainbows, and roller s
Thiên Đăng – Cổ Long

Thiên Đăng – Cổ Long

Tác giả: Cổ Long

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 329262

Bình chọn: 9.5.00/10/926 lượt.


Ôn Phi Khanh hơi biến sắc đứng lên nhìn Tiểu Quỳnh nói:

– Bây giờ Lý gia đã có người chiếu cố, ta và ngươi nên về phòng nghỉ ngơi một

chút!

Rồi lướt ánh mắt sắc lạnh nhịn Cổ Tử Hư nói thêm:

– Ngươi đừng quên lời ta dặn đó!

Nói xong đưa Tiểu Quỳnh ra khỏi phòng.

Cổ Tử Hư kính cẩn theo ra đến cửa rồi tiện tay khép cửa lại, nhưng chỉ trong giây

lát đó cũng đủ nhận ra giữa hậu viện có một tên Hắc y cao gầy, mặt mũi thâm trầm

đang nhìn vào.

Ôn Phi Khanh vừa ra cửa đã đưa tay ra hiệu cho Hắc y nhân đó, hắn liền theo Ôn

Phi Khanh đi đến cuối hành lang.

Cổ Tử Hư quay lại bên giường.

Lý Tồn Hiếu cười hỏi:

– Tôi còn chưa thỉnh giáo…

Cổ Tử Hư vội đáp:

– Không dám… Lý gia. Tiện nhân họ Cổ, tên là Tử Hư.

Cổ Tử Hư? Tên nghe kỳ quái thế nào ấy!

Cổ Tử Hư cũng cười:

– Trong đời vốn có nhiều điều kỳ quái mà, những chuyện hư huyền bao giờ cũng

có…

Tới đó chợt ngừng nói, lắng tai nghe một lúc rồi thấp giọng nói nhanh:

– Không dám đâu Lý gia… tôi đến để đưa tin cho Lý gia.

Lý Tồn Hiếu ngạc nhiên hỏi:

– Đưa tin cho tôi ư? Tin gì thế?

Cổ Tử Hư đưa tay lên môi ra hiệu cho chàng rồi thấp giọng tiếp:

– Lý gia có biết thân phận thật của Hàn cô nương không?

Lý Tồn Hiếu kinh ngạc, lẩm bẩm:

– Tôi không biết thân phận thật của Hàn cô nương…

Cổ Tử Hư gật đầu:

– Không sai! Vị cô nương đó chính là Nhị cô nương của Hàn Tinh môn. Cô ta

không phải là Hàn Phi Phi gì cả mà là Ôn Phi Khanh là nữ sát tinh giết người không

chớp mắt đó!

oOo

Ơn Nặng Mỹ Nhân

Lý Tồn Hiếu nghe nói vị Hàn cô nương lại chính là nhị tiểu thư của Hàn Tinh

môn thì vô cùng kinh ngạc thốt hỏi:

– Thế nào cô ta không phải là Hàn Phi Phi mà là người của Ôn gia hay sao?

Cổ Tử Hư chỉ tay ra cửa nói:

– Nếu Lý gia không tin thì nhìn ra cửa xem, một lúc nữa sẽ có một tên trong Hàn

Tinh Tứ Sứ xuất hiện, bây giờ hắn đã theo vị Hàn cô nương đó đến cuối hành lang rồi.

Lý Tồn Hiếu vội vàng nhổm dậy, nhưng vì thể trạng còn quá yếu nên lảo đảo

muốn ngã, phải nhờ đến Cổ Tử Hư đỡ mới xuống được khỏi giường.

– Tôi không sao đâu, chẳng qua nằm lâu quá nên chưa quen thôi.

Cổ Tử Hư dìu Lý Tồn Hiếu tới cửa nhưng nhìn ra khe không thấy tận hành lang

được.

Chàng vươn tay mở cửa nói:

– Ra ngoài xem cũng được chứ gì?

Cổ Tử Hư vội vàng ngăn lại:

– Lý gia không được đâu. Làm thế là giết tôi đó!

Lý Tồn Hiếu nhíu mày hỏi:

– Sao lại thế?

Cổ Tử Hư đáp:

– Vị cô nương đó đã cảnh cáo tôi…Lý gia không nhớ lúc sắp ra khỏi phòng cô ta

đã nói gì sao?

Lý Tồn Hiếu nghi hoặc hỏi:

– Vậy cô ta có dụng tâm gì chứ?

– Cái đó phải hỏi cô ta mới biết…

Lý Tồn Hiếu chợt nhớ lại vị thiếu chủ Ôn Thiếu Khanh, nhíu mày nói:

– Tôi hiểu rồi!

Bỗng nhìn thẳng vào mắt Cổ Tử Hư nói:

– Vì sao các hạ lại báo tin cho tôi, còn biết rằng tôi không rõ thân phận của cô

ấy?

Cổ Tử Hư đáp:

– Lý gia đã có xung khắc với Hàn Tinh môn, nếu biết cô ta là vị nữ sát tinh của

Hàn Tinh môn thì đời nào chịu đi cùng cô ta?

-Sao các hạ biết tôi xung khắc với Hàn Tinh môn?

Cổ Tử Hư cười đáp:

– Lý gia còn nhớ hai cha con ở đập nước cuối thành Khai Phong mà mấy hôm

trước Lý gia đã giải vây không?

Lý Tồn Hiếu mở to mắt hỏi:

– Thế nào? Các hạ chính là vị…

Cổ Tử Hư ngắt lời:

– Không sai! Lý gia đã cứu cha con tôi. Nay biết được Lý gia cùng đi với Ôn Phi

Khanh, hiển nhiên cô ta có ý đồ không tốt, vì thế nên tìm cách báo tin.

– Thì ra các hạ là vị hôm trước…nhưng làm sao lại bị điểm huyệt đạo?

Cổ Tử Hư nói:

– Tôi định lợi dụng Hầu Ngọc Côn đưa tin cho các hạ, hai người đã thỏa thuận

điều kiện, nhưng không ngờ hắn đã vô cùng xảo quyệt đã điểm hai chỗ trọng huyệt cho

yên tâm rồi sau đó tìm tôi đòi nợ. Tôi liền mạo hiểm tìm Ôn cô nương với mục đích tìm

Lý gia, mặc dù biết thành công rất hạn hữu. Nào ngờ gặp lúc Ôn Phi Khanh động lòng

từ bi, vì thế mà kết hoạch mạo hiểm đã thành công. Nếu đem kể lại chuyện vị nữ sát

tinh vẫn còn lòng từ bi cứu người có lẽ không ai tin nổi!

Lý Tồn Hiếu cảm động nói:

– Xin đa tạ các hạ. Tôi đoán danh tính…

Cổ Tử Hư vội lắc đầu:

– Lý gia xin chấp nhận cái tên Cổ Tử Hư cũng được. Tôi hiện có quá nhiều cừu

gia, nếu để chúng biết tôi là người thế nào thì chỉ trong một ngày cũng đủ mất mạng!

Bên ngoài có tiếng bước chân.

Lý Tồn Hiếu vội nhòm qua lỗ khóa, thấy một tên Hắc y nhân cao gầy đang đi

ngang qua khoảng sân.

Chàng nhận ra ngay đó là tên trong Hàn Tinh Tứ Sứ, như vậy là Cổ Tử Hư không

nói dối chàng.

Cổ Tử Hư vội nói:

– Lý gia mau về giường nằm xuống đi và cố giữ thật bình tĩnh như không có gì xảy

ra. Hãy cố nhẫn nại chờ thời cơ…

Nói xong dìu chàng lên giường nằm xuống như cũ.

Ngay lúc đó có tiếng bước chân dừng lại trước cửa, sau đó Tiểu Quỳnh mở cửa

bước vào đưa mắt nhìn Cổ Tử Hư dò xét.

Cổ Tử Hư là người mưu mô lão luyện, đâu dễ để lộ mình, liền cười nói:

– Cô nương…

Tiểu Quỳnh không đáp, lại hướng ánh mắt sang Lý Tồn Hiếu đang nằm trên

giường.

Về chuyện đóng kịch thì Lý Tồn Hiếu đâu lão luyện được như Cổ Tử Hư?

Mặt chàng rất không tự nhiên, ngay cả nụ cười cũng gượng gạo:

– Cô nương không nghỉ ư?

Tiểu Quỳnh vẫn chăm chú nhìn c