
c mắt nhìn quanh phòng, hỏi:
– Gia huynh đâu?
Liễu Ngọc Lân vội đáp:
– Lệnh huynh vừa có việc ra ngoài sẽ về ngay, có dặn Liễu Ngọc Lân thay…
Ôn Phi Khanh khoát tay. Tiểu Quỳnh vội mang đến một chiếc ghế bọc gấm.
Ôn Phi Khanh nói:
– Liễu công tử thứ lỗi…
Nói xong ngồi xuống ghế.
Liễu Ngọc Lân vội đáp:
– Không dám! Liễu Ngọc Lân thật là chểnh mãng quá, nhị cô nương bỏ qua cho…
– Liễu công tử đừng khách khí thế! Xin cũng ngồi xuống đi!
Liễu Ngọc Lân hơi ngượng nhưng cũng mang ghế ngồi đối diện với khách, nhìn
chăm chăm vào những đường nét mê ly trên cơ thể Ôn Phi Khanh.
Ôn Phi Khanh không lưu tâm, vẫn tỏ ra tự nhiên thoải mái, duy có sắc thái là hơi
lạnh lùng, một lúc mới lên tiếng:
– Liễu công tử có biết gia huynh đi đâu không?
Liễu Ngọc Lân lắc đầu:
– Lệnh huynh không nói, tôi cũng không hỏi, lệnh huynh chỉ dặn sẽ trở về ngay.
– Gia huynh có nói đi làm gì không?
– Không.
– Chỉ đi một mình thôi sao?
– Lệnh huynh đem theo một tên trong Hàn Tinh Tứ Sứ.
Ôn Phi Khanh trầm ngâm một lúc rồi chợt nói:
– Thôi được gia huynh muốn đi đâu mặc sức. Lần này tôi đến đây chủ yếu để gặp
Liễu công tử thôi!
Liễu Ngọc Lân sững sốt hỏi:
– Thế nào? Nhị cô nương chủ yếu đến gặp Liễu Ngọc Lân ư?
Ôn Phi Khanh gật đầu:
– Đúng vậy! Tôi chủ yếu đến gặp Liễu công tử.
Liễu Ngọc Lân bụng mừng rơn, hỏi:
– Liễu Ngọc Lân có gì mà đáng được nhị cô nương cất công đến tận đây tìm?
– Ôn Phi Khanh muốn nhờ công tử một việc.
Liễu Ngọc Lân ưỡn ngực nói:
– Chỉ cần có thể làm việc gì, nhị cô nương cứ việc sai bảo, dù Liễu Ngọc Lân có
phải nhảy vào nước sôi lửa bỏng cũng không dám từ.
Ôn Phi Khanh nhoẽn miệng cười như hoa hỏi:
– Thật ư? Nghe nói Liễu công tử ít khi giúp người khác mà?
Liễu Ngọc Lân trả lờii rất tự nhiên:
– Không sai! Bình sinh Liễu Ngọc Lân không thích dốc của vì ngươi, nhưng đối với
cô nương thì khác hẳn!
– Thật ư?
– Với nhị cô nương, một bậc quốc sắc thiên hương, diễm mỹ tuyệt thế thì ngay cả
tính mạng mình Liễu Ngọc Lân cũng không tiếc…
– Vậy Ôn Phi Khanh xin đa tạ trước!
Nói rồi đứng lên hành một lễ.
Liễu Ngọc Lân vội vàng hoàn lễ.
– Chẳng hay việc gì mà nhị cô nương tỏ ra trịnh trọng thế?
Ôn Phi Khanh nhìn vào mắt đối phương, cười nói:
– Ôn Phi Khanh không dám cần đến tính mạng, cũng không phiền đến Liễu công
tử nhảy vào nước sôi lửa bỏng, chỉ cần một ít giải dược độc môn của Sưu Hồn Ngân
Châm…
Liễu Ngọc Lân ngơ ngác nói:
– Thì ra nhị cô nương cần giải dược Sưu Hồn Ngân Châm…
Ôn Phi Khanh gật đầu:
– Chính thế! Liễu công tử chịu giúp chứ?
– Hô hô…Nhị cô nương cần gì phải hỏi! Ngay cả mạng mình, chỉ cần cô nương
nói một tiếng, Liễu Ngọc Lân lập tức hai tay dâng lên, sá gì chút giải dược nhỏ nhoi đó?
– Nói vậy là công tử chịu giúp?
– Không sai! Đối với cô nương, tôi không tiếc, nhưng chỉ xin biết một chút, nhị cô
nương dùng giải dược đó làm gì?
Ôn Phi Khanh cười đáp:
– Cái đó thì Liễu công tử không nên bận tâm. Tôi có việc cần.
Liễu Ngọc Lân định nói gì thì Ôn Phi Khanh đã cướp lời:
– Thế nhưng trong trường hợp công tử bắt buộc phải trình bày thì Ôn Phi Khanh
đành phải nói hết ra vậy!
Liễu Ngọc Lân vội xua tay nói:
– Sao lại thế? Đối với nhị cô nương chẳng lẽ còn ra điều kiện?
– Nếu vậy thì Ôn Phi Khanh xin đa tạ!
Liễu Ngọc Lân lắc đầu:
– Chẳng cần thế. Liễu Ngọc Lân không dám đương, chỉ là…
Ngừng một lúc, chợt hỏi:
– Nhị cô nương có phải định trị thương cho tên họ Lý không?
Ôn Phi Khanh khẳng khái gật đầu:
Liễu công tử đoán không sai!
– Nhị cô nương có biết hắn là người thế nào không?
– Tôi không cần biết hắn là ngươi thế nào, chỉ biết hắn bị thương bởi Sưu Hồn
Ngân Châm bá đạo của Liễu công tử.
– Nhị cô nương có biết hắn và lệnh huynh đã phát sinh xung khắc thế nào không?
– Tôi biết!
Liễu Ngọc Lân ngạc nhiên hỏi:
– Cô nương biết ư?
– Phải!
– Do đâu…
– Chính hắn đã nói cho tôi biết không dấu giếm gì.
Liễu Ngọc Lân kêu lên:
– Chính hắn nói với cô nương ư? Thật khó tin!
Ôn Phi Khanh hỏi:
– Liễu công tử không tin hắn nói với tôi chuyện đó hay không tin lời tôi?
– Cô nương cũng biết rằng xét về tình và lý, hắn đều không thể…
Ôn Phi Khanh nói:
– Tôi có thể cho công tử biết rằng hắn chưa biết tôi là người của Hàn Tinh môn,
lại càng không biết là Ôn Phi Khanh.
Liễu Ngọc Lân ngẩn ra một lúc rồi nói:
– Chẳng trách nàonhưng cô nương đã biết hắn với lệnh huynh đã nảy sinh xung
đột thì sao còn…
Ôn Phi Khanh ngắt lời:
– Gia huynh là gia huynh, còn tôi là tôi. Liễu công tử có đồng ý thế không?
Liễu Ngọc Lân gật đầu:
– Đúng thế…lệnh huynh là lệnh huynh, còn cô nương là cô nương. Dù anh em
ruột thịt cũng có khi có quan điểm khác nhau. Tuy nhiên…
Y dừng một lúc, cười nói thêm:
– Chỉ sợ hành động đó của cô nương đi ngược lại lợi ích của Hàn Tinh môn thôi…
– Liễu công tử định nói tôi phản bội lại Hàn Tinh môn?
Liễu Ngọc Lân vội lắc đầu:
– Tôi không dám! Chỉ cảnh tỉnh cô nương thế thôi…
– Vậy xin đa tạ công tử.
Liễu Ngọc Lân chợt hỏi:
– Nhị cô nương có biết vì sao hắn kết cừu oán với Hàn Tinh môn không?
Ôn Phi Khanh đáp:
– Tôi không rõ lắm. Nế