Pair of Vintage Old School Fru
Thiên Đăng – Cổ Long

Thiên Đăng – Cổ Long

Tác giả: Cổ Long

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 328362

Bình chọn: 7.00/10/836 lượt.

n ghét hơn cả Miêu cô nương nữa!

– À…tôi nói thế thôi, chứ đâu thể sánh với Ôn cô nương được?

Nữ nhân dừng một lúc, chợt hỏi:

– Ôn cô nương, ai đang nằm trên nền điện thế?

Bạch y thiếu nữ đáp:

– Một vị bằng hữu của tôi.

– Thật ư? Thì ra là bằng hữu của cô nương…. Người đó nhân phẩm phi phàm, lại

hết sức tuấn tú. Thế tên họ chàng là gì? Bao nhiêu tuổi?

Bạch y thiếu nữ cau mày hỏi lại:

– Miêu cô nương hỏi làm gì?

Nữ nhân cười khanh khách nói:

– Ôi chao! Ôn cô nương thật là người cẩn thận! Hỏi vậy thì có gì quan trọng chứ?

Chẳng lẽ còn sợ tôi đoạt mất của cô nương ư?

– Cái đó thì tôi không sợ. Nhưng Miêu cô nương có thể đoạt đi thì xin cứ việc!

– Cô nương làm sao thế? Tôi chỉ giỡn chơi mà Ôn cô nương tưởng thật sao? Tôi đâu

dám thế? Hơn nữa tôi tự biết mình không đủ tư cách. Ôn cô nương là bậc thiên kim

tiểu thư, lại là trang quốc sắc thiên hương, tôi làm sao mà sánh được? Đừng nói nam

nhi mà ngay cả…

Bạch y thiếu nữ ngắt lời:

– Miêu cô nương…

– Thôi được, nghỉ ngơi thế nào và ở đâu là việc của cô nương. Đêm xuân một giấc

đáng ngàn vàng mà! Ai quấy rầy là đáng tội lắm đó! Thiên Lôi sẽ không tha đâu!

Bạch y thiếu nữ biến sắc, đanh giọng:

– Miêu Phương Hương, ngươi nói cái gì?

– Ui chao! Ôn cô nương làm gì mà giả bộ giận dữ vậy chứ? Miếng ngon như thế…

Tôi đâu lạ gì những chuyện phong tình đó?

Bạch y thiếu nữ quát lên:

– Im mồm! Ngươi thật to gan, dám buông lời láo xược vô sỉ như thế…

Nữ nhân có tên là Miêu Phương Hương vẫn cười giả lã:

– Láo xược vô sỉ ư? Ôn cô nương, chúng ta biết nhau đâu chỉ một ngày? Ai thế nào

thì còn lạ gì chứ? Lòng trâu cũng như dạ bò cả thôi. Chỉ là những chuyện như thế hãy

nên kín đáo một chút. Tôi có tư cách khuyên câu đó vì cô nương chỉ là một thiếu nữ

khuê phòng chưa xuất giá, trong khi tôi đã từng trải mọi loại nam nhân! Bởi thế những

việc chung chạ như vậy của tôi không ai màng đến làm gì nữa nhưng còn cô nương…

Tiểu Quỳnh chợt quát to, vung tay lên muốn xuất thủ.

Nữ nhân Miêu Phương Hương kêu lên:

– Lại còn ai trong đó mà kín tiếng thế kia? Ôi chao! Thì ra bên Ôn cô nương còn

có Quỳnh cô nương nữa! Như thế cuộc phong tình càng thú! Quỳnh cô nương! Tôi

không làm phiền gì cuộc thú của ba người đâu!

Tiểu Quỳnh đỏ bừng mặt rồi chợt tái mét, nghiến răng vung tay lao ra cửa từ

đường.

Bạch y thiếu nữ ngăn lại nói:

– Tiểu Quỳnh cứ để cho ta!

Tiểu Quỳnh dừng lại nói:

– Cô nương để con yêu nữ đó cho tôi!

Miêu Phương Hương cười khanh khách nói:

– Quỳnh cô nương, cô nói thế không sai! Tuy nhiên cũng không sánh với cô nương

sắp có cuộc…

Bạch y thiếu nữ đã đứng giữa cửa quát to:

– Miêu Phương Hương!

– Ôn cô nương có tôi đây!

– Ngươi hãy biết rằng sự nín nhịn của ta có hạn…

Miêu Phương Hương ngắt lời:

– Ôn cô nương cũng biết rằng Miêu Phương Hương này cũng thế! Chỉ cần ai động

đến biểu trưng của ba chúng ta thì đã tiêu lâu rồi!

Bạch y thiếu nữ “À” một tiếng nói:

– Vậy là Miêu cô nương muốn nói đến ba khúc bạch cốt đó?

– Đúng thế! Chẳng lẽ Ôn cô nương không hiểu qui cũ trong giang hồ?

– Ba vị bỏ ba chiếc bạch cốt để giữa cửa từ đường nên tôi mới dẹp đi, chẳng lẽ

đây là chỗ riêng của ba vị?

– Vậy chẳng lẽ chỗ riêng của cô nương để ân ái?

Bạch y thiếu nữ tái mặt vung tay lên…

Chợt giọng nói the thé vang lên:

– Phong Tứ Hải xin Ôn cô nương hạ thủ lưu tình!

Bạch y thiếu nữ thu chiêu nói:

– Ngươi nên giáo huấn tam muội ngươi cẩn thận!

Người có giọng nói the thé tự xưng Phong Tứ Hải nói:

– Phong Tứ Hải đại diện cho tam sư muội nhân tội trước cô nương.

– Việc đó thì tôi không dám đương…

Miêu Phương Hương bỗng hậm hực nói:

– Ôn Phi Khanh ta tưởng ngươi gia giáo thế nào, hóa ra chẳng hơn gì Miêu Phương

Hương này! Việc chiếm nơi ở của huynh muội chúng ta để hành lạc ta có thể tha thứ,

nhưng dám vứt biểu tượng của chúng ta là ba chiếc bạch cốt, ta không thể dung thứ

được.

Bạch y thiếu nữ vừa được gọi là Ôn Phi Khanh rít lên:

– Miêu Phương Hương ngươi thật đáng chết!

Dứt lời vung tay phất mạnh ra. Bên ngoài từ đường lập tức vang lên tiếng la thảm.

– Ôn Phi Khanh! Ngươi…ngươi…thật độc ác!

Ôn Phi Khanh cười nhạt nói:

– Đó mới chỉ là cảnh cáo! Nếu ngươi còn nói thêm một câu bậy bạ, ta sẽ phế

luôn cả đôi mắt ngươi…

Tới đó bỗng quát lên:

– Đứng lại!

Giọng Miêu Phương Hương không còn ngọt ngào như trước mà trở thành thê lương

và cảm hận:

– Ôn Phi Khanh, ngươi tàn hạ bộ mặt ta, nay còn muốn gì nữa?

– Ta hại mặt ngươi để ngươi không lợi dụng nó đi khắp nơi hại người khác. Hãy

trả lời ta, ba huynh muội ngươi định đến Từ Thị từ đường này để làm gì?

Miêu Phương Hương gào lên:

– Đó là việc của huynh muội chúng ta!

– Ngươi có cần đôi mắt nữa không?

Phong Tứ Hải chợt chen vào:

– Ôn cô nương đừng khi hiếp người thái quá!

– Vậy thì các ngươi trả lời đi!

Phong Tứ Hải xuống giọng:

– Ôn cô nương hãy nhớ cho rằng chúng ta là người của Bạch Cốt Môn chứ không

phải…

Ôn Phi Khanh ngắt lời:

-Vậy thì các ngươi nhận mệnh đi!

Nói xong vung tay.

Bên ngoài Miêu Phương Hương rú lên:

– Ôi…Ôn Phi Khanh! Ngươi…ngươi…

Ôn Phi Khanh đanh giọng