Polly po-cket
Thiên Đăng – Cổ Long

Thiên Đăng – Cổ Long

Tác giả: Cổ Long

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 328220

Bình chọn: 10.00/10/822 lượt.

võ lâm, có dòng máu võ lâm trong huyết quản. Kỳ thực

nếu lấy Oân Thiếu Khanh thì suốt đời thiếp không phải chịu gian khổ thiếu thốn chút

nào. Nhưng không phải vì thế mà có được hạnh phúc. Thiếp nói như vậy là đủ nhiều

rồi, chàng còn muốn hỏi gì thêm nữa?

Bạch y nhân trang trọng nói:

– Cô nương đã nhất quyết như vậy thì tôi không còn gì thêm nữa. Nhưng tôi xin có

một thỉnh cầu. Tôi còn việc chưa hoàn thành, và chưa biết năm nào tháng nào mới

thực hiện xong, có thể chỉ vài tháng, nhưng cũng có thể năm ba năm…

Lệnh Hồ Dao Cơ hỏi:

– Chàng có việc gì xin nói cho thiếp biết. Nhà thiếp có nhiều thủ hạ rất có năng

lực, chỉ cần bảo một tiếng…

Bạch y nhân lắc đầu:

– Hảo ý của cô nương tôi xin tâm lĩnh. Nhưng việc này tôi phải tự mình làm

không muốn giao cho bất kỳ ai khác.

– Nhưng sau khi thấy rõ diện mục thực của thiếp rồi, lúc đó hai ta là một, chàng

cần gì phải phân biệt ? chẳng lẽ ngay cả thiếp…

Bạch y nhân vẫn lắc đầu:

– Cô nương cũng không nên…

– Vì sao chứ ? Chàng có làm việc gì cũng nên có người giúp đờ, ít nhất thiếp cũng

chiếu cố đến việc ăn ở…

Bạch y nhân nói:

– Đa tạ cô nương. Tôi vô cùng cảm kích hảo ý đó, chỉ là việc này tôi phải làm

một mình.

– Thôi được. Chàng đã kiên quyết như vậy thiếp cũng không dám gượng ép nữa.

Nhưng dù chàng có làm việc đó suốt đời, thiếp xin nguyện sẽ chờ chàng suốt đời sẽ

chờ chàng !

– Đa tạ cô nương !

– Chàng đừng nói thế ! Hãy nhờ rằng sau khi thấy mặt thiếp, chàng sẽ không phải

chỉ có một mình. Trong bất cứ trường hợp nào, thiếp vẫn hiện diện trong ý nghĩ và trái

tim chàng, xin chàng hãy vì thiếp mà bảo trọng ! Đừng để thiếp phải mòn mỏi đợi

trông !

Bạch y nhân cảm động trả lời:

– Tôi biết. Cô nương cũng xin bảo trọng.

– Đương nhiên thiếp cũng bảo trọng vì chàng, lúc đó thiếp không còn là một cá

nhân nữa. Chờ khi chàng trở lại đón thiếp, nhất định lúc đó chàng không muốn thấy

một tấm thân tiều tụy đúng không ?

Bạch y nhân định nói lời thật tha thiết nồng hậu, một lời biết ơn nhưng cổ họng

bỗng tắc nghẹn lại nói không ra lời.

Giọng Lệnh Hồ Dao Cơ tha thiết:

– Thôi, thiếp biết giờ đây có nói bao nhiêu cũng không hết lời, bây giờ thiếp

xuống kiệu đây.

Bạch y nhân như thấy toàn thân run lên, đầu cúi thấp.

Ngay cả chủ nhân Hàn Tinh chàng đều không sợ, vậy mà lúc này chàng thật

hoảng sợ.

Lệnh Hồ Dao Cơ chợt nói:

– À…quên mất ! Chỉ lát nữa thiếp sẽ thành người của chàng. Vậy mà đến lúc này

ngay đến cả tên chàng còn chưa cho thiếp biết, bây giờ chàng có thể cho thiếp biết tên

mình rồi chứ ?

Bạch y nhân ngập ngừng giây lát rồi ngẩng phắt lên cả quyết nói:

– Cô nương, tôi tên là Lý Tồn Hiếu.

– Lý Tồn Hiếu ?

– Đúng thế cô nương.

– Đó là tên thật của chàng chứ ?

– Cô nương, tôi đã nói rằng lời nào mình nói ra đều là sự thật. Nếu không tôi đã

không nói.

Thực ra đã có vài việc chàng đã không nói thật, nhưng đó là bất đắc dĩ, và những

chuyện đó cũng đáng được lượng thứ.

Lệnh Hồ Dao Cơ cười nói:

-Vậy là thiếp đã biết tên chàng, thật là một chuyện không dễ dàng.

Lý Tồn Hiếu chưa kịp đáp lời thì đã thấy rèm kiệu lay động.

Chàng lại vội vàng cúi thấp đầu xuống, nhưng lại đột nhiên ngẩng phát lên nhìn

thẳng vào kiệu nói:

– Cô nương, có người đến.

Rèm kiệu chưa kịp vén lên đã hạ ngay xuống.

Lệnh Hồ Dao Cơ thốt hỏi:

– Ai vậy ?

Tiểu Thúy nhìn theo ánh mắt Lý Tồn Hiếu chợt kêu lên:

– Cô nương, bảy ngôi Hàn Tinh, đó là chủ nhân của Hàn Tinh rồi…

Đúng thế !

Nơi xa giữa dạ không có bảy đốm sáng lạnh hình sao bắc đẩu đang tiến đến

nhanh.

Lát sau đã có thể nhận ra bóng người loáng thoáng.

Tiểu thúy lo lắng nói:

– Đúng thế cô nương. Họ gồm chủ nhân Hàn Tinh, Ôn phu nhân, Ôn thiếu chủ,

Hàn Tinh Tứ Sứ, Ngân Y Bát Vệ và một người khác nữa…

Dưới ánh trăng có thể nhận thấy rõ hai chiếc kiệu đi đầu do bốn tên hắc y đại

hán khiêng mỗi chiếc, trên kiệu có hai người đều bận ngân y, mặt che một tấm the

mỏng không rõ diện mục nhưng cũng xác định là một nam một nữ.

Nam nhân bận ngân y may theo kiểu đạo, dáng vẻ uy nghi.

Nữ nhân hoa lệ quí phái, búi tóc cao, trang sức đầy người, mới trông cũng biết

không phải thường nhân.

Hai bên kiệu, ngoài ngân y thiếu niên Ôn Thiếu Khanh còn có một thanh y thiếu

niên khác, dung mạo rất tuấn mỹ.

Sau kiệu là Hàn Tinh Tứ Sứ uy chấn võ lâm, còn thêm tám người khác bận ngân

bào, dáng bộ và mặt mũi đều kỳ hình dị tướng.

Đoàn người đi thẳng về hướng tiểu đình.

Lý Tồn Hiếu chừng như đã đoán được phần nào sự việc, chỉ nhíu mày.

Bấy giờ chiếc kiệu đi đầu chỉ cách chưa tới mười trượng đột nhiên từ không trung

bảy ngôi sao lao vút xuống lọt cả vào trong túi đạo nhân ngồi trên kiệu đầu.

Có điều đặc biệt là vị đạo nhân không hề cử động, vậy mà sao những ngôi sao rơi

ngay vào túi được ?

Hai chiếc kiệu tiến thêm chừng bốn trượng thì đạo nhân đưa tay ra hiệu dừng lại.

Kiệu dừng lại nhưng vẫn không được đặt xuống đất.

Tiểu Thúy thấp giọng:

– Cô nương, họ đã đến.

– Ta thấy rồi.

Đột nhiên chiếc kiệu của Lệnh Hồ Dao Cơ được vén rèm cửa lên, mắt mọi người

như được chói sáng.

Từ trong kiệu một thiếu nữ bận