
niên lại ngắt lời:
– Ta đâu chỉ là người thông minh ?
– Chính tên đó cũng nói thế.
– Ai ?
– Tên vừa bị ngươi giết đó.
– Hắn nói thế nào?
– Hắn chỉ nói ngươi không chỉ là người thông minh, còn thế nào nữa thì sau này
sẽ biết. Bây giờ ta mới tin lời hắn.
– Xem ra hắn khá hiểu ta …Sao ngươi không nói trước ?
– Nói trước thì sao?
– Nếu ngươi nói trước thì hắn sẽ phải chịu kết cục thảm khốc hơn nhiều, không
được chết thư thái như vậy đâu.
Bạch y nhân liếc nhìn hắn, trên mặt không lộ cảm xúc nào, lạnh lùng nói:
– Ta chưa từng gặp kẻ nào tâm địa độc ác như ngươi.
Ngân y thiếu niên không chút tức giận, thậm chí còn tỏ ra đắc ý nói:
– Coi như ngươi được khai nhãn giới. Bây giờ thấy thế nào ?
– Không thế nào cả. Ngươi giết thủ hạ của mình, không liên quan gì đến ta
– Nói hay lắm ! Các hạ cũng tính được là người vị kỷ…
– Ai lại không vị kỷ ? Người ta sống ở nhân thế nhiều lắm cũng chỉ mấy chục
năm, nếu không vì mình thì chẳng lẽ chuyên lo cho người khác hay sao?
Ngân y thiếu niên gật đầu lia lịa:
– Nói rất phải ! Nói rất phải ! Nhưng ta nói ngươi vị kỷ không phải không đúng.
Cũng như ngươi nói, người sống tối đa chỉ trăm năm và trăm năm chẳng qua chỉ là
nháy mắt ! Vậy thì phải biết chăm lo cho bản thân là đúng. Các hạ biết vì mình thì hay
quá rồi…
Bạch y nhân thinh lặng.
Ngân y thiếu niên nhìn đối phương vẻ dò xét rồi hỏi:
– Bây giờ các hạ biết vì sao ta cho người dẫn đến đây rồi chứ?
Bạch y nhân đáp:
– Vẫn chưa biết.
Ngân y thiếu niên nhắc lại bằng giọng độc địa:
– Vẫn chưa biết ! Ta xem các hạ không phải là người ngu đần nhất thế gian mà
chỉ là người giỏi giả vờ nhất thế gian.
– Các hạ có việc gì thì cứ nói thẳng, ta không có thời gian nghe những chuyện
rườm rà lôi thôi.
– Thôi được, ta sẽ không kéo dài câu chuyện. Tuy nhiên ngươi đừng trông mong
gì. Trừ ta và mấy tên thủ hạ ở đây không ai biết được ta hẹn ngươi đến ngôi đền nhỏ
hoang vắng này…
Bạch y nhân ngắt lời:
– Ngươi sai rồi ! Ta không trông mong vào ai cả ! Trong bất cứ việc gì ta cũng vẫn
cho rằng trông mong vào người khác chi bằng hãy trông mong vào chính mình.
Ngân y thiếu niên gật đầu:
– Nói rất phải ! Xem ra ngươi thật biết người biết việc, ta bắt đầu thích ngươi rồi
đấy.
– Xin đa tạ ! Ta thật cảm thấy vinh hạnh…nhưng tốt hơn cả là cứ đi thẳng vào
việc đi !
– Đừng vội ! Ta biết ngươi sốt ruột muốn nhanh chóng rời khỏi Khai Phong. Ta
cũng có thể để ngươi rời khỏi đây, tuy nhiên rời nhanh hay chậm và bằng cách nào thì
hoàn toàn do thành ý của ngươi, hay đúng hơn là ngươi có biết điều hay không. Ta nói
vậy ngươi hiểu chứ ?
– Không ! Ta chưa hiểu.
– Thôi được, ta đành phải nói rõ vậy ! Cô nương mới quen mà coi ngươi là bằng
hữu đó, ngươi có biết đó là ai không ?
Bạch y nhân đáp:
– Ta chỉ biết cô ấy tên là Lãnh Nguyệt, ngoài ra không biết gì thêm.
Ngân y thiếu niên gật đầu:
– Không sai.
Rồi chợt ngước lên trời nói thêm bằng giọng mơ màng:
– Đúng thế, cô ta hoàn toàn giống như cái tên của mình…Lãnh Nguyệt…vầng
trăng lạnh lẽo….Nhưng không có thực, chỉ cảm thấy vẻ đẹp tuyệt vời huyền hoặc mà
thôi.
Bạch y nhân nín lặng.
Ngân y thiếu niên chợt hỏi:
– Ngươi có biết cô ta là người thế nào của ta không ?
– Không, là người thế nào của ngươi ?
– Nhà ta và nhà cô ấy có mối thâm giao lâu đời. Ngay từ khi hai chúng ta chưa ra
đời, hai nhà đã có lời đính hôn. Ngươi hiểu thế nào rồi chứ ?
Bạch y nhân gật đầu:
– Ta hiểu. Nếu vậy cô ấy là vị hôn thê của các hạ.
– Không sai ! Ngươi thật là người thông minh.
– Ta chỉ hiểu quan hệ giữa hai người là như thế, nhưng lại không hiểu ngươi nói
với ta việc đó với mục đích gì?
Ngân y thiếu niên sầm mặt nói:
– Đến giờ mà ngươi còn giả ngây giả dại như vậy hay sao?
– Ta thật không biết mà.
Ngân y thiếu niên đột nhiên vung cao tay toan xuất chỉ nhằm thẳng mi tâm huyệt
đối phương, nhưng bạch y nhân làm như không thấy gì, vẻ mặt vẫn bình thản.
Ngân y thiếu niên nhìn chằm chằm đối phương một lúc rồi hỏi:
– Ngươi thật là kẻ can đảm, trấn tĩnh hơn người hay có võ công cao tuyệt nên
không biết sợ ?
Bạch y nhân đáp:
– Cả hai đều không đúng. Chỉ là ta nhận thấy là ngươi chưa có ý định giết ta.
– Có vẻ như ngươi rất cầm chắc?
– Lý do rất đơn giản. Hai chúng ta bình sinh chưa quen biết, đã không thù oán lại
không cừu hận …
Ngân y thiếu niên ngắt lời:
– Chắc gì? Vị hôn thê của ta đã có tình ý với ngươi và không giấu giếm việc này.
Trong trường hợp đó ngươi bảo ta nên làm thế nào?
– Thật vậy ư ?
Ngân y thiếu niên đanh giọng:
– Thôi đừng giả bộ đui điếc nữa. Hãy trả lời ta câu hỏi vừa rồi.
– Nếu vậy thì ngươi nên tìm vị hôn thê của mình chứ sao lại tìm ta ?
– Ngươi sai rồi ! Xưa nay mấy ai nhẫn tâm để vị hôn thê tươi như hoa của mình
phải phiền lòng? Bởi vậy cách tốt hơn là phiền đến người khác một chút.
Bạch y nhân nhíu mày hỏi:
– Ngươi đã có ý định như vậy thì có nói gì cũng vô ích. Hãy nói một câu cho dứt
khoát, ngươi muốn thế nào?
Ngân y thiếu niên cười nham hiểm:
– Ta đối với mọi người xưa nay vốn dung thứ, sẽ không làm khó cho ngươi đâu.
Bạch y nhâ