pacman, rainbows, and roller s
Thiên Đăng – Cổ Long

Thiên Đăng – Cổ Long

Tác giả: Cổ Long

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 327460

Bình chọn: 7.5.00/10/746 lượt.

ng thể lưu lại thêm nữa rồi.

Bạch y khách Gật đầu nói khẽ:

– Đúng thế cô nương .

Giọng thiếu nữ đầy u oán:

-Ngươi thật nhẫn tâm ! Tuy thế ta không trách ngươi, vì ngươi có cấp sự…

Giọng thiếu nữ như chứa đầy nước mắt:

– Tại sao chỉ mới gặp nhau khoảnh khắc mà đã phân ly vội thế chứ ? Chẳng lẽ

duyên phận hai ta chỉ có thế thôi ? Không, không phải thế ! Nếu vậy thì trời xanh quá

đỗi phũ phàng …

Dừng một lúc chợt hỏi:

– Ngươi nói vị cố hữu của lệnh tôn ở đâu để ta phái người tìm giúp ngươi được

không ?

Bạch y khách kinh hoảng lắc đầu:

– Đa tạ cô nương việc này tôi phải đích thân tìm đến mới được …

Thiếu nữ vẫn tỏ ra kiên quyết:

– Vậy thì hãy nói đó là nơi nào, sau khi hội ước xong tôi sẽ đến tìm chàng.

Bạch y khách nhận ra ngay đối phương đã đổi cách xưng hô và hàm ý quá lộ rõ,

chàng thấy trong lòng rúng động vội nói:

– Sao cô nương phải khổ thế chứ?Thiếu nữ nhỏ giọng:

– Chàng đừng hỏi. Ngay cả thiếp cũng không biết vì sao nữa.

– Nhưng …chúng ta từ hiểu nhầm mà quen nhau, như cô nương nói chỉ mới

khoảnh khắc …

Đột nhiên lúc ấy có tiếng vó ngựa vang lên.

Tiểu Thúy vội nói:

– Họ đến rồi …

oOo

Tình Sâu Như Bể

Tiểu Thúy chưa nói hết câu thì đã thấy ba kỵ mã đã đến trước Đại Tướng Quốc

Tự.

Hai con ngựa dẫn đầu màu đen tuyền, chỉ nhìn qua cũng biết là giống danh câu,

trên yên là hai tên tráng hán bận hắc y, lưng đeo trường kiếm.

Đi sau cùng cũng là tuấn mã lông trắng như tuyết không lẫn sợi lông khác màu

nào. Kỵ sĩ là một ngân y thiếu niên tuổi trên dưới hai mươi, diện mạo rất anh tuấn, phải

công nhận là một vị mỹ thiếu niên hiếm thấy, chỉ tiếc là đôi môi hơi mỏng một chút.

Đôi mắt có vẻ gì thâm trầm, ngồi vững chắc trên yên với khí thế uy mãnh đầy tự tin, có

vẻ như coi thiên hạ anh hùng chỉ có mình ta vậy.

Lẽ ra bạch mã nên đi đầu mới đúng. Nhưng nó đã đi sau thì nên nhìn nhận hai kỵ

sĩ đi trước có nhiệm vụ tiền hô hậu ủng.

Ngân y khách tế mã đến thẳng trước kiệu mới rời yên nhảy xuống nhìn vào kiệu

hỏi:

– Tiểu muội sao để người ta chờ lâu thế ?

Giọng nữ nhân từ trong kiệu lạnh lùng:

– Thế nào? Phiền các vị chờ lâu ư? Không kiên nhẫn được sao?

Ngân y khách cười nhũn nhặn:

– Không phải thế ! Chẳng qua huynh lo cho muội dọc đường…

– Vậy thì đừng nhiều lời.

– Thôi được ! thôi được ! Không nói nữa, chúng ta đi nhanh nào, được chứ?

Thiếu nữ trong kiệu chợt dịu giọng:

– Chàng còn chưa cho thiếp biết vị đó ở đâu.

Bạch y nhân hiểu rằng lời nói đó là nói với mình, nhưng từ khi có ba kỵ mã xuất

hiện thì chàng bỗng mất hứng đi nhiều.

Chàng còn chưa kịp trả lời thì ngân y khách đã ngạc nhiên hỏi:

– Tiểu muội nói gì vậy? Huynh chưa cho muội biết vị nào chứ?

Thiếu nữ trong kiệu lạnh lùng:

– Tôi không nói với huynh.

Ngân y thiếu niên sửng sốt:

– Muội không nói với huynh, chẳng lẽ…

Bấy giờ hắn mới nhận ra bạch y khách, liền hỏi:

– Tiểu muội, người này là…

Thiếu nữ trả lời không chút do dự:

– Đó là bằng hữu của tôi.

Ngân y thiếu niên kinh dị hỏi:

– Bằng hữu của muội? Muội có một vị bằng hữu như thế từ lúc nào mà huynh chưa

biết gì cả ?

– Chỉ vừa mới quen. Vì sao phải cho huynh biết?

– Vừa quen ư? À…ta hiểu rồi ! Tiểu muội vì mới gặp vị này nên dừng lại lâu để…

chúng ta chờ đúng không ?

– Tôi muốn nói thêm mấy câu. Thực ra tôi đã không muốn đi.

– Chẳng trách nào…Không ngờ muội chỉ vì một vị bằng hữu mới quen mà đến trễ

cuộc hội ước quan trọng này.

– Bởi vì vị bằng hữu này khác hẳn những người khác. Mọi hành vi cử chỉ hay

ngôn từ của chàng đều bất phàm. Ở bên chàng, người ta cảm thấy rất thư thái và hứng

thú, vì thế tôi không muốn xa rời chàng …

Ngân y thiếu niên vẻ mặt trở nên rất khó coi, cố giấu tia mắt hằn học hỏi:

– Nếu đã thế sao muội không đưa vị bằng hữu ấy đi theo sau kiệu?

Thiếu nữ thản nhiên đáp:

– Như thế sao tiện? Tôi đã muốn mời chàng cùng vào ngồi trong kiệu nữa ấy chứ.

Ngân y thiếu niên biến sắc, nhưng vẫn gượng cười nói:

– Tiểu muội thật hay đùa…

– Ai đùa chứ? Tôi hoàn toàn nói thật đấy .

– Cứ cho là thật đi ! Thế nhưng bây giờ không còn sớm nữa, cha và mẹ đang sốt

ruột chờ muội đấy, đi nhanh thôi !

– Không dám để bá phụ bá mẫu phải chờ lâu. Huynh đi trước, tôi sẽ đi ngay.

– Như thế sao được? Huynh đến đây là để đón muội mà.

Thiếu nữ trong kiệu tỏ vẻ kiên quyết:

– Có gì mà không được? Huynh cứ về trước báo với bá phụ và bá mẫu một tiếng,

tôi sẽ đến sau.

Ngân y thiếu niên vội nói:

– Không được đâu ! Làm thế hai vị lão nhân gia sẽ giận đấy, và huynh sẽ phải

hứng chịu. Tiểu muội, ta năn nỉ nàng cùng đi với chúng ta …

Rồi vung tay quát bọn khiêng kiệu:

– Nào đi ! Khởi kiệu !

Bốn tên hoàng y đại hán vội khiêng kiệu lên.

Thiếu nữ trong kiệu thét lên:

– Đặt xuống ! Ta đã bảo đi đâu ?

Bốn tên đại hán sợ hãi đặt kiệu xuống như cũ.

Ngân y thiếu niên mặt tái đi, nhưng vẫn gượng cười nói:

– Tiểu muội muốn ta phải làm gì đây? Chẳng lẽ cần phải quỳ xuống cầu xin muội?

Thiếu nữ trong kiệu buông giọng mỉa mai:

– Cái đó tôi đâu dám? Huynh đường đường là vị đại thiếu gia mà.

Ngân y thiếu niên cười khổ nói:

– Thôi mà ! Tiểu muội đừn