Duck hunt
Thiên Đăng – Cổ Long

Thiên Đăng – Cổ Long

Tác giả: Cổ Long

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 327505

Bình chọn: 8.00/10/750 lượt.

g chửi ta nữa ! Ta đối với bất kỳ ai cũng có thể xưng là

đại thiếu gia nhưng đối với một mình tiểu muội thì không được …

– Tôi diễm phúc thế sao? Vậy đi trước dẫn đường đi, đại thiếu gia !

Ngân y thiếu niên nghe vậy mừng rơn vội nói:

– Tốt lắm ! Ngu huynh tuân lệnh !

Trước khi nhảy lên ngựa, hắn còn đưa ánh mắt độc địa nhìn bạch y nhân đầy

hăm doạ.

Giọng nói của thiếu nữ trong kiệu dịu hẳn đi:

– Tôi phải đi rồi, chàng hãy nói chỗ nào đi.

Bạch y nhân đáp:

– Cô nương đừng hỏi nữa. Xong việc này tôi sẽ đến tìm cô nương là được.

Thiếu nữ trong kiệu trầm mặc một lúc mới nói:

– Thế cũng được chỉ mong sao chàng đừng quên để thiếp phải mòn mỏi trông

chờ.

Aùnh mắt Ngân y thiếu niên lóe lên tia hằn học.

Bạch y nhân không để ý trả lời:

– Tôi biết cô nương chờ mà, tôi sẽ cố đến sớm.

Giọng thiếu nữ hết sức dịu dàng:

– Vậy thì …thiếp đi đây.

– Cô nương xin cứ tùy tiện, tôi cũng cần phải đi rồi.

Thiếu nữ ra lệnh:

– Khởi kiệu !

Bốn hoàng y đại hán không chút chậm trễ khiêng kiệu lên.

Ngân y thiếu niên đã ngồi thẳng trên yên chợt hướng về bạch y nhân đưa tay lên

nhưng không hiểu sao lại hạ xuống rồi quay ngựa trở lại đường cũ.

Thiếu nữ trong kiệu nghẹn ngào nói:

– Thiếp đi đây, chàng hãy bảo trọng !

Bạch y nhân cảm động nói:

– Xin đa tạ ! Cô nương cũng hãy bảo trọng!

Ngân y thiếu niên chợt quay lại giục:

– Đi thôi ! Tiểu muội ! Đừng dùng dằng nữa ! Còn chuyện gì thì hãy để dành đến

khi gặp lại sẽ nói cũng được. Nếu bây giờ nói hết thì e sau này không còn gì mà nói

nữa.

Thiếu nữ hừ một tiếng rồi bỗng cao giọng:

– Tiểu Thúy ! Ngươi phải lập tức truyền dụ đi khắp nơi trong võ lâm rằng vị bằng

hữu này của ta đi đến đâu thì không được bất cứ ai phạm đến chàng, nếu không sẽ coi

là đối địch với Lãnh Nguyệt ta !

Ngân y thiếu niên biến sắc.

Tiểu Thúy kính cẩn dạ một tiếng.

Chiếc kiệu từ từ rời chỗ, nhưng khi đi qua hết Đại Tướng Quốc Tự đến sát chỗ rẽ

thì đột nhiên ô cửa sổ nhỏ phía sau kiệu được vén lên lộ ra khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp

của một thiếu nữ.

Tiếc rằng khuôn mặt phong hoa tuyệt đại ấy chỉ lộ ra giây lát.

Thế nhưng bạch y nhân cũng kịp thấy rõ trên khuôn mặt như tiên nữ kia, đôi mắt

kiều diễm hàm chứa vạn ý tình đồng thời mang sự ước uẩn, vô hạn niềm ly tình biệt ý

khiến chàng đứng sững sờ.

Chàng ngẩn người nhìn theo chiếc kiệu, bấy giờ ô cửa sổ đã buông xuống và chỉ

chốc lát đã khuất sang phố khác.

Thật lâu bạch y nhân mới định thần thở hắt ra một hơi rồi thu hồi mục quang lại,

rời khỏi Đại Tướng Quốc Tự .

Bấy giờ trời đã về chiều, cả ngày nay chàng chưa ăn gì, vì thế cảm thấy đói cồn

cào.

Chàng vốn định rời khỏi thành ngay, nhưng không biết qua đêm, tìm đâu được

chỗ lót dạ nên buộc phải thay đổi chủ ý, tìm một khách điếm dùng bữa.

Khi rời khỏi khách điếm thì ngày đã sắp hết.

Trên thế gian có nhiều việc xảy ra ngoài dự định của con người. Giá như chàng đi

ngay mà không ghé vào khách điếm ăn cơm thì có lẽ sự tình đã khác đi

Nếu thế, thậm chí suốt đời chàng cũng đi theo hướng khác, đã không để lại dấu

ấn suốt đời như vậy.

Mới đến cửa thành thì bạch y nhân bị một người chặn lại.

Người này là một hắc y nhân, lưng đeo trường kiếm, chính là một trong hai tên

tráng hán tháp tùng vị Ngân y thiếu niên mà bạch y nhân mới gặp trước Đại Tướng

Quốc Tự.

Hắn bước ra chặn bạch y nhân nói:

– Còn may là các hạ chưa đi ta mới đợi được. Chắc rằng các hạ còn nhớ ta chứ?

Bạch y nhân gật đầu:

– Còn nhớ ! Nói vậy là các hạ chờ tôi ở đây lâu rồi ?

Hắc y hán tử nói:

– Khá lâu rồi ! Vừa đi khỏi Đại Tướng Quốc Tự thì ta đã đến đây ngay. Dù sao thì

cũng đã chờ được các hạ.

Bïch y nhân nói:

– Tôi thấy hơi bất ngờ …các hạ có gì chỉ giáo?

Bạch y nhân hiểu rằng nhất định có sự phiền hà. Tuy vậy là người mạo hiểm và

không muốn nhường bước trước bất cứ chuyện gì, vì thế chàng chờ xem diễn biến ra

sao.

Hắc y đại hán nói:

– Thiếu chủ chúng ta sai tới đây chờ các hạ đã lâu. Gia thiếu chủ chính là muốn

hẹn gặp các hạ ngay ở Đại Tướng Quốc Tự nhưng lúc đó không tiện vì thế sai ta đến

đây chờ trước, nếu các hạ đến sớm thì xin đợi một lúc. Không ngờ các hạ bây giờ mới

đến, có lẽ lúc này gia thiếu chủ đã chờ ở điểm hẹn từ lâu.

Bạch y nhân hỏi:

– Chắc quý thiếu chủ là vị bận ngân y cưỡi bạch mã lúc ở Đại Tướng Quốc Tự?

Hắc y đại hán gật đầu:

– Không sai.

Bạch y nhân lại hỏi:

– Quí thiếu chủ tất là vị rất có danh tiếng, các hạ có thể cho biết…

Hắc y đại hán ngắt lời:

– Cái đó xin các hạ khi gặp gia thiếu chủ cứ hỏi thẳng.

– Nhưng tôi với vị đó chưa hề quen biết, vậy mà quí thiếu chủ cho người đến cửa

thành chờ tại hạ với mục đích gì?

– Việc này đến lúc gặp gia thiếu chủ tất sẽ biết.

Bạch y nhân biết đối phương không thể giúp mình biết thêm được gì, đành hỏi:

– Quí thiếu chủ hiện ở đâu?

– Các hạ chỉ cần theo tại hạ là được.

Nói xong quay người đi trước dẫn đường.

Bạch y nhân ngẫm nghĩ chốc lát rồi cũng bước theo, một lát chợt hỏi:

– Giả sử tại hạ đi ra bằng cửa thành khác thì các hạ không gặp được, chẳng lẽ

không hỏng việc của quí thiếu chủ?

Hắc y đại hán cười đáp:

– Tấ