Thiên Đăng – Cổ Long

Thiên Đăng – Cổ Long

Tác giả: Cổ Long

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326583

Bình chọn: 8.5.00/10/658 lượt.

ân Mật và Thạch Lẫm.

Hành Sơn ngoảnh mặt sang hai phía đông tay, sơn thủy hữu tình, núi non hùng vĩ,

có tới 72 đỉnh núi lớn nhỏ, rất nhiều khe suối, hang động, đầm hồ.

Hôm ấy vừa quá ngọ, có một người vượt qua sơn khẩu Bán Sơn Đình theo sơn lộ

đi sâu vào Hành Sơn.

Đó là một thiếu niên vô cùng tuấn tú, phong dật, dáng đi như hành vân lưu thủy,

thân thủ xem ra bất phàm.

Chính là Lý Tồn Hiếu.

Đi sâu vào mạch núi năm sáu dặm, chàng chợt dừng phắt lại lắng nghe.

Có tiếng người, có cả mùi huyết tanh.

Lý Tồn Hiếu không cần suy tính, vượt qua một khúc ngoặc nhìn lên.

Cảnh tượng trước mắt khiến chàng bất giác đứng sững lại.

Trên một bãi đất trống chừng bảy tám trượng vuông bên đường có ba người đang

đứng đối địch. Nằm rải rác xung quanh họ có tới chín người, trong đó tám nam nhân

đã chết, đầu vỡ nát, ruột gan lòi ra bầy nhầy.

Ngoài ra còn một nữ nhân ngoắc ngoải chưa chết.

Ba người hằm hằm nhìn nhau như thú dữ không phải ai xa lạ, Lý Tồn Hiếu chỉ

thoáng nhìn cũng biết ngay.

Trong ba người sống, một lão phụ nhân khoát tấm da báo máu đã khô lại, rõ ràng

là Bạch Phát Đồng Nhan Aâm Ngọc Kiều.

Hiển nhiên tám tử thi Hàn Tinh bát vệ là kiệt tác của bà nữ quái này.

Nữ nhân ngoắc ngoải trong vũng máu hẳn là Hàn Tinh phu nhân.

Hai nam nhân đang chằm chằm nhìn Aâm Ngọc Kiều như muốn ăn tươi nuốt sống

chính là Hàn Tinh chủ nhân và Oân Thiếu Khanh.

Hai trong ba người đã thụ thương.

Bạch Phát Đồng Nhan Aâm Ngọc Kiều vai trái bị trúng chảo nên tấm da báo bị

rách một mảng lớn, máu thịt lầy nhầy, cánh tay trái gần như không cử động được.

Trên mặt bên trái của Oân Thiếu Khanh cũng dính trảo in hình năm móng tay như

vuốt hổ cào, máu chảy ròng ròng.

Hàn Tinh chủ nhân lạnh giọng nói:

– Aâm Ngọc Kiều ! Chính ngươi đã phá tan cơ nghiệp của Hàn Tinh Môn của Oân

gia chúng ta. Hai mươi năm qua chúng ta không tìm được ngươi, đáng tiếc vì thế mà

sinh mầm họa !

Aâm Ngọc Kiều cất giọng khùng khục đáp:

– Mối thù phu thê ngươi hãm ta vào tuyệt lộ hai mươi năm nay coi như đến bây

giờ đã trả xong, chỉ còn một mình ngươi, nếu ta chết bây giờ tất chưa thỏa nguyện …

– Câm miệng ! Nếu ta nghe lời Ngọc Bách đêm đó tàn sát xong Thính Đào Sơn

Trang giết luôn ngươi thì đâu có xảy ra họa này… Thực tình lúc đó ta còn chút thương

hoa tiếc ngọc, còn bây giờ thì nhận mệnh đi !

– Thực tình dù giết được ngươi hay không ta cũng không sống hết ngày hôm nay

nữa. Tuy vậy không phải chết bởi tay ngươi đâu.

– Hừ ! Tiếp chiêu !

Hàn Tinh chủ nhân quát lên, đồng thời vung tay chộp tới vai phải Aâm Ngọc Kiều

Lý Tồn Hiếu đã từng lĩnh giáo Sưu hồn trảo của Oân Thiếu Khanh nhưng chiêu

này của Hàn Tinh chủ nhân uy lực thực kinh nhân, mười phần Oân Thiếu Khanh chỉ

được năm sáu.

Oân Thiếu Khanh cũng xuất Tu La Chỉ điểm tới.

Bấy giờ Aâm Ngọc Kiều quay ngoắt sang bên, khi Oân Thiếu Khanh vừa xuất chỉ bà

đã xòa năm ngón tay phải như vuốt hổ chụp xuống thiên linh cái tên thiếu chủ.

Lý Tồn Hiếu chưa từng thấy ai xuất thủ kinh hồn và tàn độc đến như vậy, có lẽ

không tìm được mấy người trong võ lâm có thể thoát cú trảo thần tốc và uy mãnh đến

thế.

Chàng chợt nhớ lời ủy thác của Oân Phi Khanh liền vội vàng lao ra, tuy không còn

hy vọng gì cứu Oân Thiếu Khanh thoát chết.

Hàn Tinh chủ nhân cũng thét lên một tiếng đầy kinh hoàng lao tới cứu nhi tử.

Đột nhiên…

Hai tiếng rú vang lên một lúc.

Lý Tồn Hiếu vừa trông thấy biến chuyển xảy ra hoàn toàn không như mình dự

đoán, chốc lát sững cả người.

Thì ra Bạch Phát Đồng Nhan Aâm Ngọc Kiều chộp vào thiên linh cái của Oân

Thiếu Khanh chỉ để nhữ Hàn Tinh chủ nhân. Chờ lão ta bổ đến sau lưng, Aâm Ngọc

Kiều lập tức biến chiêu bổ trảo chộp thẳng vao ngực Hàn Tinh chủ nhân kéo dài xuống

bụng.

Hàn Tinh chủ nhân nóng lòng cứu nhi tử, hơn nữa trảo thức quá thần tốc lão

không sao tránh được đã bị trúng một trảo phanh hết gan ruột ra ngoài, rú lên một tiếng

ngã gục xuống.

Tuy nhiên Bạch Phát Đồng Nhan Aâm Ngọc Kiều cũng bị Sưu hồn trảo chộp

trúng yết hầu, máu xối ra như bị chọc tiết.

Lý Tồn Hiếu chậm bước tới trước mặt họ.

Bạch Phát Đồng Nhan Aâm Ngọc Kiều cố ngẩng lên nhìn chàng, miệng không còn

nói được nữa, tuy hình như còn biểu lộ một nụ cười, ánh mắt bình thản.

Lý Tồn Hiếu trầm ngâm một lát rồi xuất chỉ điểm vào tử huyệt bà ta.

Aâm Ngọc Kiều cười nhìn chàng bằng cái nhìn biết ơn, cơ thể giật lên một lần

cuối cùng rồi bất động.

Oân Thiếu Khanh nhìn thấy Lý Tồn Hiếu khác nào dê thấy hổ, không còn hồn vía

nào nữa, quay người bỏ chạy.

Với tuyệt đỉnh khinh công, chỉ một cú phi thân, Lý Tồn Hiếu đã chặn trước mặt

hắn cười nói:

– Các hạ ! Xưa nay chưa bao giờ ta có ý kết thù oán với ngươi. Oan có đầu, nợ có

chủ. Các hạ không liên quan gì đến vụ huyết án năm xưa ở Thính Đào Sơn Trang nên

cứ đường hoàng mà đi. Xem ra phụ mẫu ngươi không cần ta xuất thủ nữa. Nhưng sau

này có ý định tìm cừu thì có thể gặp ta bất cứ lúc nào.

Tới đó, chàng không để ý đến Oân Thiếu Khanh nữa, thong thả bước tới bên Hàn

Tinh chủ nhân.

Hàn Tinh chủ nhân vẫn còn thoi thóp thở:

– Các hạ có thể trả lời tại


Insane