
thế mà
ngăn thi độc phát tác. Nhưng khi ta rời khỏi Man Câu do chạy nhanh mà thương thế
lại trở nên trầm trọng, nay Thi độc đã xâm nhập vào tận phủ tạng chỉ e rằng không
sống qua mười ngày…
– Hãy để ta xem !
Nói xong bước lại gần.
Đột nhiên có giọng nói lạnh lùng vang lên:
– Chàng không cứu được hắn đâu !
Lý Tồn Hiếu giật mình thốt lên:
– Nhị cô nương….
Đúng là thanh âm thánh thót của nàng:
– Thiếp đây ! Rốt cuộc chỉ có chàng mới nhận ra giọng thiếp.
Sở Ngọc Hiên nhìn về hướng giọng nói, thấy trong khu rừng rậm có một bóng hắc
y hết sức yêu kiều nhẹ bước đi ra, chính là Oân Phi Khanh.
Sở Ngọc Hiên rùng mình, vội cúi thấp đầu xuống.
Lý Tồn Hiếu vẫn đứng nguyên, không quay lại.
Chốc lát, Oân Phi Khanh đã tới gần.
Lý Tồn Hiếu bấy giờ mới quay lại:
– Nhị cô nương !
Oân Phi Khanh cười chua chát:
– Thì ra chàng thay người khác làm mai cho một cuộc nhân duyên…
– Nhị cô nương, tôi thấy nên làm như thế. Sở Ngọc Hiên vô tội.
– Thế nào? Chàng không sai, hắn không sai, chỉ một mình thiếp sai thôi …
– Nhị cô nương đừng nói thế !
– Vậy thiếp nên nói thế nào ? Cảm tạ chàng ư ? Chấp nhận lấy hắn ngay bây giờ?
– Nhị cô nương, Sở Ngọc Hiên là bậc tuấn kiệt đương thế. Trong việc đó hắn cũng
là nạn nhân.
– Lúc này nói như vậy mà chàng không đau khổ chút nào ư ?
Lý Tồn Hiếu run giọng:
– Nhị cô nương …
– Thiếp muốn lấy chàng vì sao chàng không muốn? Vì chê thiếp không còn thanh
bạch nữa ư ?
– Nhị cô nương coi Lý Tồn Hiếu là hạng người nào ?
Oân Phi Khanh vẫn kiên quyết:
– Vậy thì sao chàng không cầu hôn thiếp? Làm sao biết thiếp sẽ không lấy chàng ?
– Tôi đã sớm có ý định cầu hôn, chỉ hỏi cô nương có chấp nhận không…
– Chàng tin tưởng rằng thiếp sẽ không lấy chàng, đúng vậy không ?
– Nhị cô nương sao phải khổ vậy chứ ?
Oân Phi Khanh run giọng :
– Ai biết tôi đã khổ thế nào ?
Đôi mắt nàng đỏ hoe, không ngăn nổi đôi dòng lệ.
Sở Ngọc Hiên quay sang, định quỳ gối xuống.
Oân Phi Khanh nói:
– Khoan đã ! Ngươi không cần quỳ xuống cầu ta. Ta không chấp nhận đâu. Cố
nhiên đáp ứng lấy ngươi là phương sách tốt nhất, nhưng đối với ngươi ta không có tình
yêu và vĩnh viễn không bao giờ …
Lý Tồn Hiếu kêu lên:
– Nhị cô nương.
Oân Phi Khanh ngắt lời:
– Cả hai người không cần quan tâm đến ta nữa ! Ta có cách của mình. Ta tuy là
một nữ nhân yếu đuối nhưng chưa định chết đâu…
Chợt cúi nhìn Sở Ngọc Hiên nói:
– Còn ngươi… ngươi cũng không cần phải chết. Ta đã biết ngươi không phải có
lỗi hoàn toàn, chủ yếu không do ý ngươi. Ngươi còn có việc để làm cho võ lâm. Đây là
giải dược ta lấy trên người Thần Đồ Báo, cầm lấy !
Nàng phất nhẹ tay ném một bình nhỏ vào túi Sở Ngọc Hiên. Hắn vẫn bất động,
như đã hóa đá.
Nàng quay lại nhìn Lý Tồn Hiếu:
– Còn chàng, mối thù giữa chàng với Oân gia, thiếp đã biết. Ai nợ thì người đó trả
đó là sự phục ứng, không nên vì thiếp đã cứu chàng một lần mà do dự. Từ nay thiếp sẽ
chọn nơi thanh đăng cửa phật, không còn là người Oân gia nữa. Họ bây giờ đang trên
đường đến Nam Nhạc, cả Aâm Ngọc Kiều cũng đuổi theo đến đó. Thiếp chỉ có một cầu
xin, nếu có thể thì chàng hãy giữ lại kẻ nối dõi cho Oân gia, vả chăng anh ta còn chưa
gây tội lỗi quá nghiêm trong. Chỉ có thế. Nếu còn duyên chúng ta sẽ gặp nhau.
Dứt lời quay lại chậm bước đi vào rừng.
Lý Tồn Hiếu gọi:
– Nhị cô nương …
Oân Phi Khanh dừng lại:
– Chàng còn muốn nói gì ?
Lý Tồn Hiếu mấp máy môi hồi lâu mới nói được :
– Nhị cô nương … chẳng lẽ đi như thế sao?
– Thiếp còn chờ gì chứ ? Nếu không đi như thế thì chàng bảo thiếp đi thế nào ?
– Nhị cô nương thân đã ở võ lâm …
– Chàng sai rồi. Trong võ lâm thiếp không còn chỗ yên thân.
– Có. Chỉ là nhị cô nương có nguyện ý hay không …
Oân Phi Khanh lắc đầu:
– Thiếp không dễ gì hạ được quyết tâm đó. Nay lòng thiếp đã bình lặng, chàng
đừng quấy động nó lên nữa. Nhớ gởi lời thiếp đến Dao Cơ và Hương muội.
Nói xong lại bỏ đi.
Lý Tồn Hiếu gọi với theo:
– Nhị cô nương, Dao Cơ và Ngưng Hương cũng không thể bỏ được cô nương…
Ôn Phi Khanh không dừng lại, sợ tình lang thấy mình đang khóc, ẩn nhanh vào
rừng.
Lý Tồn Hiếu lặng lẽ nhìn theo, tim chàng đập rộn lên, nhói đau cả lồng ngực.
Hồi lâu, chàng buông tiếng thở dài não ruột, từ từ quay lại.
Sở Ngọc Hiên rầu rĩ nói:
– Tôi sống còn có ý nghĩa gì nữa ? Và còn mặt mũi nào để sống tiếp đây? Thế
nhưng… nên theo lệnh Nhị cô nương, cô ấy cho tôi thêm dũng khí, đó cũng là cách
đền tội… các hạ bảo trọng, nếu còn duyên chúng ta sẽ gặp nhau. Xin cáo biệt.
Nói xong chắp tay chào rồi lầm lũi bước đi.
Lý Tồn Hiếu nhìn theo dáng người dong dỏng của y xa dần, lòng không khỏi xót
thương.
Oân Phi Khanh đi, lòng chàng đau nhói. Nay Sở Ngọc Hiên cũng ra đi một cách
thê lương như thế, chàng lại bùi ngùi.
Đột nhiên chàng ngẩng mặt lên trời hú một tiếng rồi lao người xuống núi.
Hành Sơn hay Nam Nhạc là một dãy núi thuộc Ngũ Nhạc gồm Hoành Sơn, Hoa
Sơn, Thái Sơn, Tung Sơn và Hằng Sơn.
Gần đó có núi Nga Mi.
Hành Sơn xuất phát từ Quảng Tây giới hạn bởi hai con sông, gồm năm ngọn núi
lớn là Chúc Cung, Tử Cái, Thiên Trụ, V