
ừ từ giơ lên.
Hầu Ngọc Côn vội nói lớn:
– Nhị cô nương, nên biết đây là bến thuyền qua sông!
– Hừ! Ta vốn lo làm kinh động quần chúng, nhưng giờ thì ta chẳng còn phải lo
quá nhiều như thế.
Nói đến đó, cánh tay đã giơ cao chuẩn bị đẩy chưởng tới…
Hầu Ngọc Côn miệng la bai bải:
– Nhị cô nương, nếu có giết được một mình Hầu Ngọc Côn thì cũng chẳng bị
miệng được thiên hạ.
Ôn Phi Khanh ngớ người, cánh tay hơi khựng lại.
Hầu Ngọc Côn nhân cơ hội tấn công ngay:
– Chuyện này thì Sầm Đông Dương và Miêu Phương Hương còn rõ ràng hơn tôi
nhiều, Nhị cô nương nhìn kia, bọn họ hia người đứng ngoài khu rừng kia chẳng xa chút
nào!
Ôn Phi Khanh trong lòng không khỏi chấn động nói:
– Ta hiểu rồi, nếu ta giết ngươi thì chúng sẽ hủy thanh danh của ta, đúng chứ?
Hầu Ngọc Côn xoa tay vào nhau cười ma mảnh nói:
– Không sai, cô nương là người thông minh, tại hạ cũng phải tính trước một chiêu
này, chỉ cần cô nương hạ thủ với tại hạ thì bọn họ hai người theo y như lời tại hạ đã
dặn đem chuyện này tuyên bố cho cả thiên hạ đều biết. Thực tình mà nói đây cũng là
rơi vào tình thế bất đắc dĩ nên tại hạ mới dùng hạ sách này!
Ôn Phi Khanh ánh mắt lạnh lùng tàn khốc nhìn Hầu Ngọc Côn gằn giọng:
– Hầu Ngọc Côn, con người ngươi thật là hiểm độc!
Hầu Ngọc Côn nhún vai cười nhạt nói:
– Bất độc bất trượng phu, ai cũng không nghĩ cho mình, huống gì chuyện liên
quan đến cả tính mạng!
Ôn Phi Khanh nghiến răng nói:
– Hầu Ngọc Côn, ngươi nên biết thanh danh của ta đã bị hủy, ta chẳng còn phải
sợ có thêm nhiều người biết về ta!
Hầu Ngọc Côn giữ bình tĩnh nói:
– Nếu đã thế thì Nhị cô nương xin cứ hạ thủ!
Ôn Phi Khanh cất tiếng cười lạnh lùng nói:
– Ngươi nghĩ ta không dám giết ngươi chăng?
Nói rồi trở tay xuất chiêu nhằm vào ngực Hầu Ngọc Côn.
Từ đầu đến giờ Lý Tồn Hiếu vẫn đứng một bên thờ ơ bàng quan, lúc này bỗng
nhiên lên tiếng chen vào:
– Cô nương xin chậm tay.
Vừa nói chàng vừa lướt người tới giơ tay cản tay Ôn Phi Khanh lại.
Ôn Phi Khanh ngớ người, cánh tay chùng xuống, nhìn chàng bằng ánh mắt vừa
ngạc nhiên lẫn u oán nói:
– Huynh giúp hắn ư?
Lý Tồn Hiếu nói:
– Cô nương xin chớ hiểu nhầm.
Rồi nhìn Hầu Ngọc Côn nói tiếp:
– Các hạ, tại hạ xin hỏi một câu, nếu như hôm nay Nhị cô nương không giết
ngươi, thì ngươi có đảm bảo Sầm Đông Dương và Miêu Phương Hương sẽ không…
Hầu Ngọc Côn chẳng đợi chàn ghỏi hết câu, gật đầu nói ngay:
– Đương nhiên, ta có thể đảm bảo, nếu như bọn Sầm, Miêu hai người đem chuyện
này nói ra cho ai nghe, thì mọi tội ta xin gánh…
“Hừ”
Hắn nói chưa hết câu thì đột nhiên Lý Tồn Hiếu trơ tay điểm nhanh vào ngực
hắn.
Hầu Ngọc Côn chẳng kịp đề phòng hơn nữa hắn nằm mộng cũng không ngờ Lý
Tồn Hiếu ra tay với mình, huyệt Cự Khuyết trúng một chỉ khiến người hắn giật lên một
cái rồi khựng lại như pho tượng đá.
Lý Tồn Hiếu xuất thủ nhanh như chớp, trầm giọng nói:
– Được, ta thay mặt Nhị cô nương giải quyết chuyện này, người đi đi!
Hầu Ngọc Côn sau phút thất thần giờ chừng như mới hồi tỉnh, hắn hiểu ra tâm
mạch bị trúng chỉ lực có thể nguy bất cứ lúc nào, lạt giọng hỏi:
– Lý huynh làm vậy nghĩa là sao?
Lý Tồn Hiếu nói:
– Đây là độc môn điểm huyệt của ta, trong nửa năm khí huyết vẫn thông sướng
như thường, nhưng sau nửa năm ấy nếu như không được ta tự tay giải huyệt, thì các hạ
chết là điều chắc chắn. Cũng có nghĩa là nói, ta thay thế Ôn nhị cô nương nắm ngươi
nửa năm, ngươi hiểu rồi chứ.
Hầu Ngọc Côn mặt thất sắc, một lúc mới gượng cười nói:
– Ta chẳng ngời Lý huynh lại giở trò này, lại càng không ngờ Lý huynh giúp cho
người nhà Hàn Tinh Môn!
Lý Tồn Hiếu nói:
– Lúc này trong mắt ta chẳng có một vị “Ôn nhị cô nương” mà chỉ là một cô gái
yếu nhược đáng thương!
Hầu Ngọc Côn cười gằn nói:
– Hừ, cô gái yếu nhược đáng thương ư? Nghe khẩu khí Lý huynh chừng như chẳng
muốn cùng ta đi Giang Nam!
Lý Tồn Hiếu nói:
– Ta dọc đường chưa từng nghĩ chờ cơ hội, nhưng hiện tại ngươi đã cho bọn Sầm,
Miêu đi, Ôn cô nương cũng ở đây,ta còn đợi gì chứ!
Hầu Ngọc Côn bên khóe môi hiện một nụ cười miễn cưỡng, gật nhẹ đầu nói:
– Được, được, nhân nước lật thuyền, xem như ta xui xẻo. Ta mãi canh chừng
ngươi, nhưng không ngờ một lúc sơ ý lại thủ bại. Giờ còn trách ai, chỉ trách ta vừa nhìn
thấy Ôn Phi Khanh, thì quên mất ngươi.
Nói rồi quay người bước đi, đến xe ngựa cũng chẳng cần.
Nhìn dáng dấp thiểu não của Hầu Ngọc Côn, Ôn Phi Khanh nói:
– Huynh vì sao không để tôi giết hắn?
Lý Tồn Hiếu lắc đầu nói:
– Tôi không thể để chúng hủy Nhị cô nương.
Ôn Phi Khanh chau mày hỏi:
– Huynh hiểu chuyện gì sao?
Lý Tồn Hiếu chỉ gật nhẹ đầu không nói.
Trên khuôn mặt trắng xanh của Ôn Phi Khanh phớt ửng đỏ, trong lòng hổ thẹn cúi
gầm mặt xuống, qua một lúc mới ngước mắt lên chậm rãi nói:
– Tôi chẳng để tâm, cũng chẳng sợ gì cả!
Lý Tồn Hiếu thành tâm nói:
– Họa do tôi mà ra, tội tôi phải gánh chịu, tôi trong lòng vô cùng áy náy.
Ôn Phi Khanh ngạc nhiên nhìn chàng hỏi:
– Tội do huynh nghĩa là sao?
Lý Tồn Hiếu nói:
– Tôi nghe vị Giả tiền bối kia nói, Nhị cô nương ra ngoài chính là tìm đến L