
đồn ầm lên thì chết người đó. Nói với Bảo Uyên, mai mốt có rảnh thì tìm việc gì làm đi, đừng có tào lao nữa.
Trung Nam đứng dậy:
– Cũng vì cô bé ấy mà sáng nay tao trễ giờ làm đấy.
– Tại sao? – Gây lộn. Cô ta vừa bướng, vừa cứng đầu, vừa trẻ con. Nhận lời bà nội giúp đỡ cô bé, tao thấy hối hận vô cùng.
– Không thích thì đừng gượng ép mình.
– Tao còn sự lựa chọn sao? Chẳng lẽ phải để mẹ tao đưa đón cô bé hàng ngày?
– Cô bé bao nhiêu tuổi rồi.
– Mười tám. span>
Thế Khiêm bật cười: – Vậy tao tưởng 13, 14 chứ. Cô bé đã đến tuổi trưởng thành rồi, mày đừng quá mang nặng trách nhiệm như thế.
Trung Nam thở dài :
– Cuộc đời của Ức Mi đáng thương lắm. Bà nội và mẹ tao rất yêu thương và quý mến cô bé. Bản thân tao cũng thấy mình nên làm cái gì đó cho Ức Mị Nhưng bản tính bướng bỉnh, đôi khi cũng làm tao khá bực mình.
– Cô bé tên Ức Mi ư?
– Ừ. – Một cái tên nghe khá dễ thương nhỉ.
– Dễ thương, nhưng thương không dễ đâu . Một tuần bảy ngày đã hết năm ngày gây nhau. – Cuối cùng ai thắng?
– Nếu tao thắng thì tao đâu phải đau đầu . Đã vậy mà lúc gần đây, tao còn nhận thêm một nhiệm vụ mới . Mầy còn nhớ chuyện Chí Tường đã từng nói không?
Thế Khiêm nhíu mày:
– Dòng họ Tô ấy à?
– Tao điều tra được rồi . Nhưng mấy hôm nay không gặp Chí Tường, nên không bàn tính gì được.
– Chẳng lẽ…
– Bà nội tao chính là bạn thân của ông Tô Tịnh ngày xưa . Nhờ tao nói ra, bà ấy mới biết ông ấy đã qua đời . Bà bảo tao sắp xếp thời gian về Đà Lạt xác định tin đồn ở căn biệt thự của ông Tô Tịnh, và tìm kiếm đứa cháu của ông đã bỏ nhà đi.
Mọi chuyện sẽ không đơn giản đâu.
– Tao cũng nghĩ vậy, nhưng đó là yêu cầu của bà nội tao . Tao sẽ cố gắng thu xếp mọi việc ở công ty trong tuần này . Có thể tuần sau, tao đi Đà Lạt một chuyến.
Trung Nam thở ra:
– Nhờ nhiệm vụ này, tao mới có thể tránh né chuyện hôn nhân mà hai người phụ nữ của dòng họ Từ đang nhắc nhở.
– Tránh né cũng đâu có được lâu . Câu chuyện kết thúc, mày cũng phải đối đầu với sự thật thôi . Tao hy vọng trong thời gian này, mày sớm tìm ình một đối tượng hay hơn. Thú thật, tao cũng chán lắm rồi cảnh cô đơn.
Thế Khiêm tựa cửa nhìn ra ngoài:
– Tao không giấu là tao đang thèm khát một mái ấm gia đình. Nhưng vẫn chưa tìm được người thật lòng nên đành chờ đợi vậy.
Anh ôm vai bạn:
– Hay là mày giới thiệu Ức Mi cho tao làm quen đi.
Trung Nam phản đối ngay:
– Không được.
– Tại sao?
– Ức Mi còn trẻ con lắm, không phù hợp với mày đâu.
– Đó là lý do à?
Thế Khiêm nhìn bạn :
– Làm bạn với mày bấy lâu, hình như mày chưa hề từ chối tao điều gì cả. Nhưng lần này thì khác đấy . Mày hãy đưa ra lý do nào khác để chinh phục ta đi . Còn bằng không… bắt buộc tao phải nghĩ mày và Ức Mi có gì với nhau.
– Có cần thiết phải như vậy không?
– Cần chứ. Nếu biết Ức Mi vẫn chưa có bạn trai, thì tao vẫn còn cơ hội.
– Nhưng đâu chỉ có mình Ức Mỉ Chúng ta đừng bàn cãi chuyện này nữa được không.
– Tất nhiên là không.
– Mày đừng làm khó tao , Thế Khiêm ạ . Tuy hiện tại Ức Mi không là gì của tao , nhưng tao có trách nhiệm bảo vệ cô ấy . Ức Mi không thể bị tổn thương hay đau khổ một lần nữa.
– Mày không tin tưởng tao à ?
– Không phải thế ?
– Vậy…
Trung Nam xua tay :
– Mày đừng hỏi nữa . Chỉ cần biết Ức Mi không thích hợp với mày là được rồi.
Thế Khiêm gục gặc :
– Tao đã hiểu.
– Cám ơn mày.
– Chúc mọi điều như ý muốn.
Trung Nam mỉm cười :
– Trở lại công việc nhé.
– Ừ.
Trung Nam chưa kịp hỏi bạn thì chuông điện thoại trên bàn reo . Anh đành phải nhấc ống nghe :
– Alô.
– Giám đốc ! Ông có điện thoại.
– Tâm Hà , chuyển máy cho tôi.
– Vâng.
Sau một tiếng tít dài , đầu dây là tiếng một người nữ :
– Alô . Xin lỗi , cho tôi gặp ông Từ Trung Nam.
– Là tôi đây . Ức Mi phải không ?
– Vâng.
– Có chuyện gì vậy ?
Cô bé ngập ngừng :
– Hôm nay tôi về sớm hai tiết… nên trưa ông không cần phải đón tôi.
– Rồi cô về bằng cách nào ?
– Cô bạn tôi , San Dung , sẽ cho tôi quá giang.
– Sao có thích làm phiền người khác thế ?
– Dù sao vẫn tốt hơn làm phiền ông , con người với nhiều công việc quan trọng.
Trung Nam cau mặt :
– Cô “sốc” tôi đấy à ?
– Không dám . Xin lỗi , đã làm gián đoạn thời gian của ông . Chào ông.
Trung Nam gác máy . Thế Khiêm hỏi ngay :
– Cô nàng gọi ày à ?
– Ừ.
– Sao trông mày không được vui à ?
– Tức quá mà.
Trung Nam mím môi :
– Ức Mi ! Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng . Hãy chờ đi !
– Nhưng chuyện gì đã xảy ra ?
– Cô ta được nghỉ tiết , bảo tao đừng đến đón vì không muốn làm phiền tao . Đã vậy , cô ta còn “kê tủ đứng” tao nữa.
Thế Khiêm phì cười :
– Mày dễ giận vậy sao ?
– Phen này , tao phải cho cô ta biết mới được . Nhịn hoài thì cô ta cứ làm tới.
Thế Khiêm vỗ vai bạn :
– Nhịn một chút cũng không sao , nếu mày muốn đạt đến mục đích . Mà tao thấy Ức Mi cương như vậy mới trị được mày thôi.
– Mày con nói.
– Không đúng sao ?
– Hừ !
– Một cô gái như Ức Mi làm mày giận cho thấy cô ấy đã để lại ấn tượng trong mày không ít . Tao lên án rồi , mày không thoát khỏi c